Tôi là một anh chàng kiến đen. Nhờ trời ban cho cặp càng mạnh khỏe và đôi ngực nở, khá đô con. Với những đôi chân dài tôi đã lặn lội khắp nơi nên khá hiểu biết về nhiều phương diện. Tôi đã từng thi đua nhiều môn thể thao, kiến thức và cách săn mồi với các kiến khác. Tôi may mắn đứng hạng nhì trong các cuộc tranh giải, giữ chức đội trưởng biệt kích “Cảm Tử” của làng kiến. Người trên tôi một bậc là đoàn trưởng kiến Lực Sĩ, khỏe mạnh và to con nhất làng chỉ huy bốn đội kiến bảo vệ làng trong số đó có đội tôi.
Đội tôi gồm có mười tám người. Tôi là kiến Đô. Người bạn thứ nhì thân nhất của tôi là kiến Cận. Tôi phân đội ra làm ba nhóm tất cả. Nhóm thứ nhất tôi chỉ huy với phụ tá là kiến Dẻo Dai. Nhóm thứ hai với kiến Cận, kiến Kỳ Đà. Nhóm còn lại kiến Thi Sĩ cùng kiến Tý Hon. Những người bạn của tôi ai cũng có biệt tài, riêng các kiến chỉ huy thì trội hơn kiến khác. Làng tôi là vậy : khi muốn chọn một ai làm việc gì quan trọng tức khắc có một trận tranh tài của nhiều người tham gia. Kiến Cận là một kẻ mồ côi, nó theo tôi từ lúc tôi còn là một anh chàng học sinh mảnh khảnh. Tôi nhận nó làm em nuôi. Kể từ đó nó theo tôi ăn học và hai ba năm sau chúng tôi lên đường gia nhập binh ngũ giúp làng. Kiến Dẻo Dai, anh chàng nầy rất ư là dẻo dai như tên hiệu, tôi phải vất vả lắm mới hạ được anh chàng nầy trong trận đấu hồi năm trước. Có nghĩa là tôi đi lính được một năm. Kiến Kỳ Đà, nổi danh nhờ lòng can đảm nhất đội. Giữa lúc lâm nguy, bị địch tấn công ráo riết, anh chàng vẫn bình tĩnh đi chót để cản trở kẻ thù cho bạn mình chạy trước, thật đáng phục. Kiến Thi Sĩ, cũng như tôi anh chàng là một thư sinh tuấn tú, rất giỏi về thơ văn. Anh sớm ý thức được tình trạng của làng kiến nên xếp bút nghiên tòng quân diệt giặc. Kiến Tý Hon cũng can đảm gan dạ có thừa, chỉ hơi yếu hơn kiến Kỳ Đà. Với thân hình loắt choắt anh ta xông pha trận mạc như chỗ không người, lập khá nhiều chiến công.
Toàn thể chúng tôi sống dưới quyền chỉ huy của kiến Lão Thành, chúa tể làng kiến. Ông là người già nhất, nhiều kinh nghiệm sống nhất làng kiến. Đã nhiều năm qua ông thống trị dân làng dưới chế độ cộng hòa dân chủ. Chúng tôi không như loài người, không tham lam, không hèn yếu, biết trọng kỷ luật và tuân hành răm rắp. Do đó gần như là không có một kẻ nào phạm luật cả. Thứ nhất vì hình phạt gắt gao, thứ nhì là tủi thân thẹn mặt với mọi người. Chúng tôi thường rất hãnh diện về những câu khen thưởng của loài người. Họ khen chúng tôi tổ chức qui mô, chăm chỉ sốt sắng. Những lời khen của họ làm chúng tôi hăng say phấn đấu, chính nhờ kỷ luật mà ra cả đấy.
Nói về làng kiến của chúng tôi, hẳn các bạn kiến khác đều biết cả. Chúng tôi ở trên một ngọn núi rộng lớn mà loài người gọi là gò đất. Ở đây đất rất tốt giúp chúng tôi xây nhà và chiến lũy dễ dàng. Những đường hầm bí mật cũng được đặt ở nhiều ngã. Vùng đất của chúng tôi được gọi là “Núi Tử Thần”. Sở dĩ có cái tên ghê rợn đó vì chúng tôi bảo vệ quê hương rất ngặt, cho nên bất cứ đoàn kiến nào lo le đến định chiếm là bị làm cỏ ngay. Đến cả những anh sâu ba gang còn nể sợ nữa kia. Nhắc đến bọn kiến xâm lăng tôi nhớ lại câu chuyện cách đây bốn tháng.
Một buổi sáng sương hãy còn nặng hột. Tiếng gà gáy đầu tiên đánh thức tôi dậy. Như thường ngày tôi ra sân tập thể dục. Xong đâu đấy tôi đi một vòng chiến lũy phía Đông, nơi chúng tôi canh giữ. Hôm nay là buổi trực đêm của kiến Kỳ Đà. Tôi biết anh chàng này hay mơ mộng lắm, dù đang khi canh gác cũng thế. Có lần tôi bắt gặp anh chàng thả hồn nhìn hạt sương trên lá cây xanh um, đôi mắt đen láy long lanh như khóc vậy. Tôi tiến đến phía canh gác, định bụng hù kiến Kỳ Đà một phen. Nhưng ủa! Kiến Kỳ Đà nằm ngay đơ. Cha chả dám ngủ gục trong giờ canh gác, phải lôi dậy phạt tại chỗ mới được. Anh chàng nầy thường là kẻ tuân kỷ luật gắt gao, lẹ làng lắm mà, chẳng lẽ. Tôi đá nhẹ vào người kiến Kỳ Đà. Ái chà hắn ngủ say như chết vậy. Tôi đá mạnh dần thêm hai cú nữa. Tưởng hắn đùa dai tôi liền tung cho một cái thật mạnh, tôi cứ ngỡ hắn sẽ bật dậy la hoảng, nhưng hắn vẫn nằm yên. Lần nầy tôi mới kinh hoảng, chả lẽ hắn trúng gió. Tôi cứu tỉnh hắn. Vừa ngồi dậy hắn đã ú ớ:
- Trời ơi tụi nó! Tụi…
Rồi như chợt thấy tôi hắn bật dậy chào một cách sốt sắng, bằng cách đặt gọn bàn tay lên trán. Lối chào của chúng tôi là úp trọn bàn tay vào trán như bóp trọn cả khối óc thông minh của loài kiến. Tôi thắc mắc:
- Kiến Kỳ Đà, anh nói gì thế? Tụi nào đâu… Tên kiến hoảng hốt đáp:
- Tụi kiến lửa ở làng Vẹc Xanh, tụi nó đánh lén vào đầu tôi và chạy về phía kho lương thực.
Lại là lũ kiến hèn nhát làng Vẹc Xanh, làm ô uế thanh danh dòng dõi kiến. Lũ nầy chuyên môn sống trên mồ hôi nước mắt kẻ khác, chúng cướp bóc dân tự do sống rải rác chung quanh vùng chúng. Bất luận giết già trẻ gái trai, khát máu nhất là tàn sát cả con nít. Tôi giật mình:
- Sao, bọn kiến lửa Vẹc Xanh à? Chúng đông lắm không?
- Dạ thưa chỉ khoảng ba mươi đứa.
Chỉ có ba mươi đứa mà cả gan vào đây, quân ta thừa sức dẹp được. Tôi thầm tin tưởng ở tài các bạn tôi. Chỉ đội tôi đánh thôi. Tôi ra lệnh:
- Kiến Kỳ Đà, bạn hãy báo động cho họp ngay các nhóm theo tôi, mau…
Trong một tích tắc sau, bọn tôi có mặt ngay tại kho lương thực. Bọn kiến này đang ăn hăng say một cách nhục nhã, chà đạp lên phẩm giá của họ kiến. Không đợi lâu chúng tôi xông vào kho lương khích chúng ra khỏi nhà kho dàn trận đánh. Chiến trận bùng nổ nhanh như chớp. Chúng tôi ra sức bảo vệ mồi, thì chúng cũng ra sức bảo vệ mồi, mồi ăn cướp. Bọn kiến lửa này phần đông là quân ô hợp, chúng chẳng chịu luyện tập binh lính chi cả. Cho nên về phương diện đánh đấm tụi nó thua là cái chắc, mặc dù chúng rất khỏe và đông đảo. Không phải tự kiêu, mà chúng tôi thật tình tin tưởng vào sự rèn luyện đúng cách, chặt chẽ cũng như đoàn trưởng kiến Lực Sĩ. Tự tin đến nỗi chúng tôi chẳng chịu gọi thêm ba đội lính còn lại để thanh toán cho mau lẹ, với bảy mươi hai mạng thì còn gì bọn chúng. Nhưng làm như vậy là hèn, chúng đã hèn như vậy mình bắt chước chúng sao.
Các bạn tôi đánh thật mạnh thật lẹ, trong khi bọn chúng chậm chạp vì cái bụng căng phình. Nhưng chúng nhờ có sức mạnh và đông đảo nên chống cự kịch liệt. Vừa dàn trận là tôi đã chận ngay tên đầu đàn, cố dồn cho tên ấy xa dần bộ hạ để bạn tôi thanh toán. Tôi đẩy hắn đi khá xa chiến trận cốt ý cho hắn không chỉ huy được bọn bộ hạ. Còn bọn tôi, quen đánh trận và kỷ luật chỉnh đốn dồi dào nên không có tôi các bạn vẫn đánh có qui củ. Tôi công nhận tên đầu đảng khỏe mạnh và đôi gươm bén nhạy. Nhưng hắn đánh quá dở, liên tiếp tôi né đỡ được ba chiêu. Tôi trả đũa chiêu “vét cầm”, ngay “phóc” bộ ria đẹp. Thế là râu hắn bay lên tua tủa. Tức giận tột độ hắn chém tới liên tiếp hai nhát, tôi né liền và nhát thứ hai trúng gươm tôi. Sức mạnh của hắn làm tôi đau điếng cả ngàm. Và đến phiên tôi giận, “vèo”, “kẻng”, “kẻng”, “vút” thật tới tấp thật nhanh lẹ. Ngay cả chiêu “Long phụng giao anh” chát ngay bụng, bốp ngay hông, vèo bay kiếm và phập… hắn đã lìa đời. Với lối tấn công chớp nhoáng và đẹp mắt, các bạn tôi kêu ầm lên hoan hô. Thế là bọn chúng cuống quít lên chạy tán loạn, chúng tôi từng nằm lòng câu “Dung thứ người cô thế” nên để yên bọn chúng chạy về làng.
Rạng sáng hôm đó, chúng tôi được gọi lên khen thưởng. Tôi lại được thêm một huy chương rực rỡ nữa. Thanh danh đội “Cảm Tử” càng vang dội khắp làng.
Tôi sung sướng về chiến công đã qua. Lòng phấn đấu, hăng say đã làm cho buổi tập thể dục hôm nay hay trội lên. Đột nhiên kiến Tý Hon chạy tới:
- Xếp ơi! Có lệnh thượng cấp gọi gấp…
Chắc chắn có chuyện gì cần gấp, lệnh của đoàn trưởng kiến Lực Sĩ gọi. Sau khi chào một cách sốt sắng, tôi im lặng đợi lệnh. Kiến Lực Sĩ bảo:
- Chiều hôm qua tôi có chỉ thị của xếp chúng ta, bảo tìm thêm thực phẩm. Địa điểm là phía Tây Nam cách làng hai trăm thước. Vì chỗ này gần vùng Vẹc Xanh nên tôi mới phái đội “Cảm Tử” của anh đi. Anh hiểu không?
- Vâng tôi hiểu, nhưng ngay bây giờ hả xếp…
- Vâng anh có thể đi ngay.
Không đầy năm phút chúng tôi di chuyển xuống núi hướng về phía đồng bằng, vùng đất phì nhiêu bao la của con người. Buổi sáng bình minh, hương vị ngọt ngào của không khí đã choáng ngập cả buồng phổi bé nhỏ. Chúng tôi dự định sẽ thực hiện ba chuyến vận chuyển mồi. Mỗi chuyến ba đội hợp nhau một mớ mồi. Hên cho chúng tôi, thực phẩm hiện ra trước mắt. Những hạt bắp vàng ngọt hiện ra một cách khêu gợi, nhưng lòng tôn trọng kỷ luật khiến cả đội lo làm việc sốt sắng, không thèm muốn nữa. Từ đấy chúng tôi đem về làng và đến đây lấy nữa.
Đang nửa chừng chuyến thứ hai, tôi chợt nghe sau lưng, đội cuối cùng la hoảng:
- Tụi… tụi Vẹc Xanh.
Lập tức mồi đang di chuyển được gom lại một chỗ, chúng tôi đứng xung quanh để bảo vệ. Bọn kiến lửa quái ác xông vào. Đứng trước số đông gấp ba bốn lần, bọn tôi vẫn không ngần ngại, nhất là kiến Cận, cứ kéo kiếng để thấy rõ địch thủ mà phơ. Tuy nhiên càng lúc địch thủ càng đông, mà bọn tôi càng mệt. Mặc dầu chúng tôi rất hăng, gắng sức để bảo vệ mồi tới cùng. Nhưng rồi trước sức mạnh của địch, tôi hạ lệnh rút lui để bảo vệ sinh mạng lẫn thức ăn về làng. Thế là nhóm mệt nhất dùng toàn lực di chuyển số thực phẩm nặng gấp ba và hai toán còn lại dốc hết sức vừa đánh vừa lui. Với lối chỉ huy độc đáo của tôi, sự di chuyển càng nhanh và đẹp mắt. Nhưng tội thay cho các chú kiến khiêng thực phẩm, mệt mỏi dần dần. Cuối cùng phải tiếp trợ thêm. Cả ba nhóm hợp lai, các kiến chỉ huy và tôi lo bảo vệ, còn các chú kiến còn lại vận chuyển tiếp. Chỉ với sáu chiến sĩ cản trở năm sáu mươi tên kiến lửa rượt theo.
Kết quả thật không ngờ cho đội “Cảm Tử” kiến Dẻo Dai và kiến Kỳ Đà bị thương khá nặng. Và kìa “vèo”, “phập” một kiến ngã gục, tôi dụi mắt nhìn kỹ, trời ơi kiến Cận, em nuôi của tôi nó chết, nó chết thật rồi. Lũ kiến khốn nạn ta phải báo thù, phải báo thù. Điên tiết lên, tôi lồng lộn trong cơn uất nghẹn, cặp gươm vung lên loang loáng, vừa đánh vừa hối thúc các kiến còn lại hè nhau theo đoàn vận chuyển. Cơn điên dại đã đến, tuyệt đỉnh kiếm thuật của bao năm giấu nhẹm được tôi tung ra lia lịa. Nào “Long phụng giao anh”, “Điểm đỉnh thiềm”, “Nhạn lạc thần phi”, “Chu sa chỉ”… toàn là những chiêu độc đáo mà tôi che giấu bấy lâu. Chỉ trong chốc lát đã có hơn hai mươi tên ngã gục, và… thêm hai đội binh kiến lửa đổ ra tiếp viện, quá nguy khốn chỉ còn một mình tôi vùng vẫy. Nhưng nào để mất thanh danh dòng dõi kiến đen. Thêm năm tên kiến lửa lần lượt lìa đời. Kìa! Bọn chúng đã thắt vòng vây và bây giờ tôi mới sực tỉnh cơn điên loạn, các vết thương trên mình máu đã loang đỏ. Tôi loạng choạng ngã gục thì các bạn tôi đến, tôi được chứng kiến lần chót lòng can đảm tuyệt vời của dòng họ kiến. Tôi vẫy tay chào các bạn đang hăng say chiến đấu, và mỉm cười đưa mắt về xác kiến Cận thều thào:
- Kiến Cận đáng mến, hãy chờ anh theo với…
Một chiếc lá vàng khẽ rơi, như chiếc vẫy tay thân mến của các bạn đang rượt đuổi quân thù…
THỦY ÂU
(B N. Thiên Thanh)
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 223, ra ngày 1-6-1974)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét