Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

CÔ GIÁO THU TRANG - HẢI VÂN (Chương IV)

Chương 04

Sáng hôm sau, Đào vào tới phòng ăn vừa lúc chị Sáu mang đồ điểm tâm lên. Bà Hà đã ngồi vào bàn ăn, chung quanh có Minh, Loan và Quang. Bà hỏi:

- Cô giáo cháu đâu?

- Thưa bác, cháu không thấy. Cháu vừa mới ở ngoài vườn vào đây, cháu vừa nói chuyện với Nam

- Anh ấy đã trồng xong mấy luống rau diếp!- Quang báo tin- Anh Sáu nói anh ấy làm khéo lắm.

- Hay là cô giáo đã quên mất giờ!- Bà Hà thắc mắc- Kỳ nhỉ, mọi khi cô vẫn đúng giờ mà! Cháu Loan đi lên mời cô xuống điểm tâm đi, cả nhà đang đợi

Bé Loan đứng dậy. Đào lo lắng: Hay là cô giáo lại đang buồn khổ? Sáng nay vừa thấy cô giáo vui cười kia mà, nhưng …

- Thưa, cô giáo đã xuống đây ạ!- Loan mở cửa báo tin

Bước theo sau Loan, cô giáo đi vào, vẻ mặt bứt rứt:

- Cháu xin lỗi bà, cô nói. Cháu bị trễ vì cháu bị mất bao nhiêu thời giờ để tìm kiếm một vật … mà cháu rất quý

- Chắc cô đã tìm thấy rồi phải không? Mời cô ngồi- Bà Hà đáp- món đồ vật gì vậy?

- Thưa bà, đó là chiếc kim cài áo bằng vàng mà bà đã biết. Cháu đeo trên áo tối qua hãy còn

- Vậy à? Nó thất lạc đâu đó chứ gì? Rồi thế nào kiếm chả ra. Ta hãy điểm tâm đi keo nguội mất.

- Rồi lát nữa chúng em sẽ đi kiếm cho cô- Minh tiếp.

Điểm tâm xong, lũ trẻ cùng cô giáo lên phòng lục soát kỹ càng, nhưng vẫn không thấy chiếc kim.

- Thưa cô, cô có đánh rơi trong xe của ông anh họ cô không ạ?- Đào hỏi

- Không, tối qua cô hãy còn mang nó kia mà. Lúc đi ngủ cô tháo ra để trên bàn như thường lệ. Sáng nay cô dậy trễ hơn mọi ngày. Cô mặc áo nhưng chưa kịp cài chiếc kim. Đến khi tìm nó để xuống phòng năn thì không thấy đâu cả.

- Nó không thể nào bay mất được

- Phải, một mình nó làm sao bay mất được

Đào xịu mặt vì câu nói vừa rồi tỏ sự nghi ngờ cho ai lấy. Tuy nhiên, không thể nào chấp nhận việc nó biến mất như thế được.

- Thưa cô- Đào nói- Em tin rằng chẳng ai dám lấy chiếc kim của cô. Anh Sáu thì thực thà như đếm. Còn Nam thì không bao giờ vào trong nhà này cả.

- Đúng vậy, hắn ta không vào đây làm gì cả- cô giáo miễn cưỡng đáp- Nhưng thế không có nghĩa là hắn ta không vào đây … sáng nay. Cô không muốn nghi ngờ cho Nam em ạ, cô rất ghét sự nghi ngờ bất cứ ai. Nhưng hắn là người duy nhất ở đây mà chúng ta không biết rõ gốc tích và tính nết ra sao!

- Thưa cô, phải tìm khắp nhà mới được- Minh nói- biết đâu chiếc kim không móc vào áo của cô mà cô không biết, rồi nó có thể rớt ở một chỗ nào đó. Chúng ta phải đi tìm ở phòng học, phòng ăn, hành lang, phòng khách!

- Các em muốn thế cũng được. Nhưng cô không tin giả thiết đó. Chiếc kim ấy nặng lắm, nếu rớt thì cô đã nghe thấy chứ!

Cô giáo và lũ học trò tìm kiếm khắp nơi trong biệt thự nhưng vẫn không thấy chiếc kim đâu cả. Cô Thu Trang không giấu nổi sự buồn rầu:

- Cô quý món trang sức đó quá!- Cô giáo thở dài nói- Nó khá đắt tiền nhưng đáng lẽ ta không được sơ ý! Thôi các em ơi, không nên mất thời giờ vô ích. Bây giờ cô phải cho Quang học, lúc khác ta sẽ nói chuyện lại.

Ba đứa lớn đi ra vườn với vẻ mặt đăm chiêu

- Chị có tin rằng anh Nam đã lấy chiếc kim đó không?- Loan hỏi Đào- Anh ấy là một kẻ ăn cắp à?

- Điều đó không thể nào tin được. Anh Nam có vẻ thật thà, nếu không thì anh ta đã ăn cắp từ lâu rồi

- Tuy nhiên- Minh băn khoăn nhận xét- cô giáo nói cũng có lý: ở đây anh ấy là người độc nhất mà người ta có thể nghi ngờ được

- Thôi em Loan đi chơi nhé!- Đào nói- Em đừng lo, chắc thế nào cũng tìm thấy chiếc kim. Bây giờ em ra vườn rau hỏi xem anh Nam có trông thấy chiếc kim không nhé. Trước hết em hỏi xem sáng nay anh có việc gì vào trong nhà không? Có thể anh ta đã trông thấy chiếc kim dưới đất và đã nhặt lên rồi bỏ đâu đó. Đi lẹ lên, em kể tất cả câu chuyện này cho anh ta nghe, nhưng chớ có nói là cô giáo có ý nghi ngờ cho anh ta đấy nhé!

Sau khi Loan chạy biến đi, Minh hỏi Đào:

- Chính chị nên đi hỏi anh Nam có hơn không? Tại sao lại sai bé Loan đi?

- Chị muốn để bé Loan giữ anh ta ngoài đó độ mười phút thôi. Trong khi đó, chúng ta sẽ làm một việc mà chị không thích lắm, nhưng mình sẽ được yên tâm. Chúng ta sẽ vào kiếm chiếc kim ngay trong phòng Nam!

- Trời ơi!

Minh không dám ngăn cản chị mình, vì thế cậu đoán biết ý nghĩ của chị. Đào sợ rằng cô giáo sẽ đòi khám xét căn phòng của Nam.

Cậu không hiểu Đào muốn làm cuộc điều tra sơ khởi này với mục đích gì, nhưng để sau này hỏi sẽ rõ; cậu không ngần ngại đi theo chị.

Để không ai chú ý, hai chị em thủng thẳng đi tới căn phòng của anh chị Sáu. Lúc này anh Sáu đang bận làm cỏ ngoài vườn, chị Sáu mắc giặt giũ phía sau nhà, bà Hà đang ngủ gà trong chiếc ghế xích đu, cửa sổ phòng học thì mở ra phía đằng kia.

Hai chị em bèn mở cửa phòng Nam, bước vào. Lanh lẹ, họ quan sát các ô kéo của chiếc tủ, cái giát giường, các tủ áo. Trong vài phút đã coi khắp lượt

- Chẳng thấy gì cả!- Minh nói- Cám ơn trời phật! Nam không phải là một tên trộm cắp, em vẫn tin như thế, nhưng em muốn có bằng chứng đích xác.

- Hay là anh đã giữ chiếc kim trong người … khoan đã: chị quên chưa coi chiếc ngăn kéo cái bàn nhỏ kia.

Cô bé liền mở ngăn kéo ra: một con dao cạo, một chiếc lược, một bàn chải, một con dao díp được bày gọn gàng trong đó. Cẩn thận hơn, cô bé thò tay vào tận đáy ngăn kéo.

Minh thấy cô biến sắc mặt:

- Minh ơi, cô nói với giong lạc hẳn đi, chiếc kim đây này

Chiếc kim vàng lóng lánh trong bàn tay cô bé. Đào cảm thấy như mặt đất bị sụt dưới chân cô. Bỗng cô thấy quả tim như thót lại. Minh vội nắm mạnh lấy cánh tay chị.

- Chị đừng có xỉu bây giờ nhé, không phải lúc! Đưa cái này cho em, rồi chúng mình rút lui

Đào cố gượng đứng vững, mồ hôi nhỏ giọt trên trán; lảo đảo, cô bước ra phía cửa. Minh kéo chị đi và vài phút sau, hai chị em đã ngồi trên chiếc ghế gần bụi chuối ở cuối vườn

- Chuyện này kỳ khôi thật!- Cậu bé lẩm bẩm.

- Thật chẳng làm sao hiểu nổi- Đào rên rỉ- Chị quá xúc động, thấy đầu óc choáng váng.

- Để em đi lấy cho chị ly nước hay chút rượu mạnh như đã cho anh Nam tối hôm nọ nhé.

- Không! Em ở đây … ngồi một mình chị thấy sợ!

Bỗng nhiên Đào bật khóc. Minh cũng thấy mủi lòng, cậu khuyên giải

- Không sao đâu chị ạ! Điều cần nhất là bà Hà và cô giáo đã không bắt gặp chiếc kim trong phòng anh Nam, như vậy chúng ta có đủ thời giờ để quyết định. Nhưng em rất lấy làm ngạc nhiên, vì không bao giờ em dám là tin là anh Nam có thể làm một việc như thế. Một việc làm ngu xuẩn, vì ai chẳng phải nghi ngờ cho anh ta. Tuy nhiên anh ta đâu có ngờ nghệch như thế?

Đào đã thôi khóc và trở lại tỉnh táo

- Hay anh ta là nạn nhân của cái đầu óc bất thường?

- Ồ! Thế anh ta lấy chiếc kim mà không biết là mình làm gì hay sao? Như thế thì hơi quá!

- Thật là kỳ lạ!

Cô bé đưa tay lên bóp trán suy nghĩ

- Nếu chúng ta khai là Nam đã lấy chiếc kim- cô nói- thì việc gì sẽ xảy ra? Cảnh sát sẽ tới bắt anh ta bỏ tù!

- Hay là bỏ vào viện vì lí do anh ta mất trí! Như vậy thì anh ta không bao giờ lấy lại được trí nhớ! Chị có nhớ lời bác sĩ nói sao không? Đáng sợ thật!

- Hay là để chị viết thư hỏi má?

- Hừ! Làm sao má cho ý kiến khi má không biết rõ Nam là người như thế nào. Chỉ làm cho má băn khoăn vô ích. Tự nhiên chúng ta đã vướng víu vào một vụ rắc rối vô cùng!

Đào ngồi yên lặng đăm chiêu, rồi cô ngẩng đầu lên nói:

- Em rất tốt vừa nói là “chúng ta”. Chính chị là người phải chịu trách nhiệm về vụ này và chị phải tìm cách giải quyết, cho chúng ta và cho …Nam. Ban nãy, chị vào phòng anh ta để tìm kiếm chiếc kim vàng là cốt để giúp đỡ anh ta thì bây giờ không thể bỏ rơi anh ta được. Chị tin chắc anh ta không phải là một tên ăn cắp. Có thể anh ta đã thấy chiếc kim dưới đất, rồi nhặt lên một cách vô tri … chúng ta chẳng nên đi tố cáo!

- Vâng, làm như vậy không tốt. Nhưng bây giờ chúng ta phải làm sao để giúp đỡ Nam?

- Theo chị nghĩ, chúng ta có thể canh chừng hắn mà không để hắn biết, thỉnh thoảng ta sẽ vào phòng hắn để kiểm soát xem có giấu thêm những đồ vật gì khác không, và không cho hắn vào nhà trên. Bé Loan có thể thay phiên chúng ta để canh chừng khi chúng ta bận học với cô giáo. Khi nào Nam lấy lại trí khôn, ta sẽ giảng luân lí cho hắn nếu cần.

- Nếu cần? Chị quá dễ dãi! Anh ta dám vào phòng cô giáo, ăn cắp một món đồ đắt giá mà chị …

- Vì chị không thể tin được hắn làm điều đó. Càng nghĩ chị càng thấy vô lý. Thôi, bây giờ để xem hắn nói gì với bé Loan đã

Đào thở dài, dù có thiện chí đến mấy thì cũng phải nhận thấy rằng Nam khó có thể bào chữa được. Sự việc xảy ra đã kết tội hắn và nếu cô bé vẫn còn tin tưởng rằng hắn vô tội thì chỉ là lòng từ thiện mà thôi. Cô bé có quyền im lặng và để một kẻ gian phi sống yên ổn trong nhà này hay không?

Nhưng mà cô có quyền hay có phận sự cho bắt giam một người mà cô tin là vô tội hay không? Thật quả chưa bao giờ cô đứng trước một điều nan giải như thế!

- Thế bây giờ chúng ta để chiếc kim này ở đâu?- Minh hỏi- Chúng ta không thể mang nó vô trong nhà được, vì ban nãy đã tìm kiếm hết mọi chỗ mà không thấy, nếu bây giờ lại thấy thì kỳ quá.

- À, chị đã có cách! Để chị gói nó lại cẩn thận, rồi gửi cho một con bạn ở Sài Gòn, nhờ nó gởi trả lại đây tức thì, chị sẽ nói với nó, là chị muốn làm một “sự ngạc nhiên” cho cô giáo, dĩ nhiên là một điều nói dối … Nhưng cũng không sai sự thật mấy tí, vì cô giáo sẽ rất “ngạc nhiên”! Em đi lấy hộ chị một cái bìa, một tờ giấy gói, cuộn dây gai và cây viết để chị làm ngay bây giờ. Rồi em mang ra trạm bưu điện gửi cho chị. Từ giờ đến bữa cơm còn đủ thời giờ chán

Một lát sau, Minh mang gói đồ ra bưu điện gửi. Đào trở vào nhà, vẻ mặt buồn rầu, mệt mỏi và lo lắng tự hỏi: cứu Nam là điều có hợp lí hay không, hay trái lại, khuyến khích hắn làm bậy?

- Trời ơi! Nếu ba má có nhà thì dễ biết bao nhiêu!- Cô thở dài than.

- Chị Đào! Chị ở đâu mà bây giờ mới về thế? Em đợi chị mãi sốt cả ruột!

Bé Loan quàng tay Đào thuật lại

- Chị ạ, em đã gặp anh Nam, anh ấy không hề trông thấy chiếc kim, anh ấy cũng không vô nhà sáng nay vì phải đi cùng anh Sáu đến xóm bên kia để mua cây cảnh. Chị nói cho cô giáo biết đi.

- Ừ, chị sẽ nói, em giỏi lắm! Em đã làm đúng như lời chị dặn

Đào rất phân vân giữa nỗi mừng và nỗi lo âu: Một điều lạ là mọi khi Nam chưa bao giờ đi đâu cả, thì tại sao sáng nay hắn lại đi với anh Sáu … hay hắn đã “dàn cảnh”

Mặc dù thế, chiếc kim đã được giấu trong phòng hắn.
_______________________________________________________________________
Xem thêm CHƯƠNG V

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét