Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

Tháng Tám Ngọt Ngào - ĐINH THỊ BÌNH YÊN


Còn tháng tám vàng mơ 
Trời đã buồn biết mấy
Tay đếm mười ngu ngơ
Đã qua rồi tháng bảy

Vùng Đất Thời Gian - TỈ TỈ


Tôi không biết sự tình cờ nào du tôi đến đây, trước tòa lâu đài rộng bát ngát, trắng mầu cẩm thạch, óng như có mầu trăng. Không khí ảm đạm, buồn bã như bao phủ lấy ngôi nhà rộng thênh thang đó khiến tôi đứng ngoài cũng thấy tâm hồn xao động. Căn nhà yên tĩnh, không một bóng người. Khu sân chung quanh trải sỏi xanh màu trứng sáo. Sân rộng mênh mông là thế mà không có một bóng cây, ngoại trừ phía sau, xa tít là khu rừng xanh mướt. Tôi đoán là rừng thông hay dương liễu vì vẻ mềm mại của nó.

Bể cả, Non xanh - HUỲNH CHÚC (M-Y)

(Cho những búp bê 
còn cài hoa hồng trên áo) 
Bỗng một hôm em thấy
Trên vầng trán mẹ già
Những vết hằn sâu kín
Chứng tích bao ngày qua

Bông Hồng Cài Áo - HẠNH VI

Mến tặng các bạn Thiếu Nhi 
dù đang cài Hoa Hồng hay Hoa Trắng

Tôi yêu nhất mùa Thu vì mùa Thu có lễ VU LAN với những kỷ niệm êm đềm của những ngày tôi còn mẹ. Mỗi lần đến lễ VU LAN, là hình ảnh mẹ sống lại trong tôi thật đậm đà.

Ngày ấy mẹ tôi với khăn áo chỉnh tề mang hoa quả, đèn nhang đi lễ Phật. Tôi đi bên người cũng với chiếc áo dài trắng ủi phẳng phiu, đầu tóc gọn ghẽ, lại cài thêm cái hoa hồng trên ngực áo. Thuở ấy tôi còn bé quá, chưa hiểu được cái hạnh phúc của những kẻ còn được cài hoa hồng trên áo, tôi chỉ ngỡ cài nó trông đẹp thế thôi!

Má - LINH THÙY


MÁ,

Con tưởng là má quên ngày sinh nhật má. Không dè… má lại cố tình quên. Má ơi, con xin lỗi đã lén xem nhật ký của má. Chỉ vì sáng nay con vào phòng má tìm cái mùi xoa. Cũng nhờ vậy mà con mới biết. Con lặng người đi một lúc lâu khi đọc xong những dòng má viết. Nước mắt con chảy dài, thương má đã thương các con.

Chị Nhàn nói với con tối nay nhắc má lo sinh nhật đi là vừa. Chị đã chọn quà cho má xong, mà con được thấy là chiếc áo dài màu xám tro may thật khéo. Chị bảo má già rồi, mặc màu này mới hợp. Con chợt thảng thốt: Má già rồi! Vậy mà lâu nay con không để ý. Vâng, má đã bắt đầu già rồi. Da má nhăn, tóc má không còn mướt, trán má thêm nhiều nếp, và mắt má không còn tinh… má già rồi, vậy mà suốt đời vẫn phải lo cho các con, để đến nỗi quên đi thân má.

Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2015

Mẹ Của Anh - XUÂN QUỲNH

Vợ chồng Lưu Quang Vũ - Xuân Quỳnh
Mẹ đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi.
Mẹ tuy không đẻ không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong.

Ngày xưa má mẹ cũng hồng
Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau.
Bây giờ tóc mẹ trắng phau
Để cho mái tóc trên đầu anh đen.

Ông Đồ Bể (II) - KHÁI HƯNG

Rồi ghé sát tai ông đồ, ông thần thì thào:

- Chẳng nói giấu gì bác, nhờ trời, nhà tôi giầu có. Tôi đã đem theo đây bốn nén vàng để phòng phải ông chánh chủ khảo có máu tham đồng, đổi trắng thay đen, thì sẽ tùy cơ ứng biến. Đây bác cầm hai nén rồi ngay đêm nay chúng ta cùng nhau tìm vào nhà riêng của ông đốc học.

Ông đồ Bể từ chối, nói thà rằng không đỗ, chứ nhất định không chịu đút lót, lễ lạt để mất cả phẩm giá con người.

Đến đây ông thần mới tỉnh ngộ và hiểu rằng không có cách gì, không thể dùng mưu thần chước quỷ nào hại nổi một người chính trực, quang minh như ông đồ Bể được.

Lòng thù ghét của ông thần đối với ông đồ vụt đổi ra lòng cảm phục. Từ nay ông sẽ cứ ở luôn bên mình ông đồ như trước để ủng hộ chứ không phải hãm hại nữa.

Vì thế ông đồ Bể lọt vào được bốn kỳ cũng là nhờ ở sức giúp đỡ của ông thần. Kỳ nào chấm đến bài của ông đồ Bể, ông chánh chủ khảo cũng nhận thấy văn chương lỗi lạc đáng được phê ưu. Nhưng ông nghĩ thầm : “Thằng này cậy có tài không thèm biết đến ta. Vậy ta thử phê cho nó hỏng tuột xem nó còn chỉ cậy ở văn tài và học lực nữa không”. Và ông mỉm cười thong thả viết chữ “liệt” đỏ rất to, rồi khinh bỉ vứt quyển thi sang một bên. Điều ông không ngờ là chữ liệt của ông chỉ là chữ “ưu”. Ông thần đã đưa tay viết chữ nọ hóa chữ kia mà ông vẫn không biết.

Ông Đồ Bể (I) - KHÁI HƯNG

Rồi ghé sát tai ông đồ, ông thần thì thào:

- Chẳng nói giấu gì bác, nhờ trời, nhà tôi giầu có. Tôi đã đem theo đây bốn nén vàng để phòng phải ông chánh chủ khảo có máu tham đồng, đổi trắng thay đen, thì sẽ tùy cơ ứng biến. Đây bác cầm hai nén rồi ngay đêm nay chúng ta cùng nhau tìm vào nhà riêng của ông đốc học.

Ông đồ Bể từ chối, nói thà rằng không đỗ, chứ nhất định không chịu đút lót, lễ lạt để mất cả phẩm giá con người.

Đến đây ông thần mới tỉnh ngộ và hiểu rằng không có cách gì, không thể dùng mưu thần chước quỷ nào hại nổi một người chính trực, quang minh như ông đồ Bể được.

Lòng thù ghét của ông thần đối với ông đồ vụt đổi ra lòng cảm phục. Từ nay ông sẽ cứ ở luôn bên mình ông đồ như trước để ủng hộ chứ không phải hãm hại nữa.

Vì thế ông đồ Bể lọt vào được bốn kỳ cũng là nhờ ở sức giúp đỡ của ông thần. Kỳ nào chấm đến bài của ông đồ Bể, ông chánh chủ khảo cũng nhận thấy văn chương lỗi lạc đáng được phê ưu. Nhưng ông nghĩ thầm : “Thằng này cậy có tài không thèm biết đến ta. Vậy ta thử phê cho nó hỏng tuột xem nó còn chỉ cậy ở văn tài và học lực nữa không”. Và ông mỉm cười thong thả viết chữ “liệt” đỏ rất to, rồi khinh bỉ vứt quyển thi sang một bên. Điều ông không ngờ là chữ liệt của ông chỉ là chữ “ưu”. Ông thần đã đưa tay viết chữ nọ hóa chữ kia mà ông vẫn không biết.

Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2015

Hồn Ta Bâng Khuâng... - HẠNH TRÂN


Hình như bạn hơi mỉm cười. Em nhìn theo ánh mắt bạn. À, thì ra bạn đang ngắm 3 chiếc bìa Tuổi Hoa em cắt dán trên tường. Em đã bỏ ra một buổi tối để lựa trong chồng báo 3 chiếc bìa dễ thương nhất để dán lên tường cạnh bàn học của em. Cả 3 chiếc bìa có vẽ hình 3 cô bé: Một cô nhìn nghiêng, mắt đậm buồn, sóng mũi thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại mà các bạn em cứ bảo rằng giống em lắm. Một cô bé đứng bên chùa Linh Mụ, mặt đăm chiêu suy tưởng. Và một cô bé mắt sáng môi tươi, nét mặt thánh thiện trong lành, tóc mai buông thả, dễ thương ơi là dễ thương. Ba chiếc bìa có ba sắc thái khác nhau. Mắt bạn em dừng lại hơi lâu trên chiếc bìa có cô bé dễ thương. Bỗng dưng em có ý định…

*

Bước Đầu - THÚY

Mỹ chợt giật mình khi nghe đồng hồ tường thong thả buông 3 tiếng. Mở lời với má bằng cách nào bây giờ, Mỹ thấy sao mà khó thế không biết. Không phải Mỹ muốn xin má đi chơi, hay đi đến nhà bạn mà là…

Đã từ lâu Mỹ có ý định xin ba má đi làm thêm ngoài buổi học. Thật ra Mỹ cũng chẳng thích đi làm cho mấy vì ăn rồi đi học thì sướng còn gì bằng. Nhưng Mỹ không phải là một đứa con gái vô tư như đa số các bạn Mỹ. Mỹ luôn luôn suy nghĩ, tìm hiểu về khả năng gia đình. Những tháng sau này, Mỹ cảm thấy như ba lo lo, má hay than phiền tiền bạc, gạo củi, còn chị em Mỹ hình như thiếu thiếu cái gì. A! Đúng rồi, chả là má không phát tiền tháng. Vậy mà không đứa nào dám nhắc hay xin, chị em Mỹ sợ má lắm, má hiền nhưng nghiêm. Vả lại, Mỹ ít ăn quà vặt và tiêu xài nên không để ý ; nhiều tháng tiền má cho Mỹ vẫn còn y nguyên. Không phải Mỹ không thích mua sắm nhưng Mỹ nghĩ có xài cũng chẳng thấm vào đâu, chẳng thà để thỉnh thoảng cho mấy đứa em ăn bánh, còn thích hơn. Nhưng khổ nỗi, bạn bè, em út và ngay cả má không chịu hiểu, cứ đặt cho Mỹ cái tên là “con kẹo”, kẹo là keo, kẹo là hà tiện ấy mà.

Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015

Những Tác Phẩm Đầu Tay - HỒNG HẠNH


Em là chị cả trong gia đình. Em nói thế cho oai ý mà, chứ thật ra, sau em chỉ có một đứa em trai, cu Tún, kém em gần hai tuổi thôi. Em hơi lấy làm lạ vì bạn em đứa nào cũng có ít nhất hai đứa em, rồi có đứa còn anh, còn chị nữa. Chứ như em thì vào ra… vẫn hai. Muốn chơi trò cô giáo ư? Eo ơi! Cô giáo gì mà chỉ có mỗi một học trò, trong khi đó cô em phải trông coi lũ chúng em gần ba chục đứa, ấy thế mà cô thật tài, coi như không ấy thôi. Còn em, dậy một đứa học trò thật chật vật. Hơn nữa, cu Tún không thích làm học trò em đâu, “chị Tu dậy chẳng đúng cách gì cả”, lại còn chê đấy! Chơi đồ hàng cũng vậy nữa, quanh đi quẩn lại chỉ có một người khách, chóng chán nên cu Tún bèn oa xịt em ra dù em có đem kẹo bánh ra dụ cũng không “lay chuyển” nổi hắn.

Đôi Bạn - AY - YA


… “Con châu chấu thân dài, gồm có đầu, ức và bụng. Cánh sau nó…”

Thằng Thụy đưa tay khèo thằng Phi một cái. Đang ngồi chăm chú nghe thầy giảng, thằng Phi giật mình quay lại. Thụy cúi thấp đầu xuống bàn thì thầm:

- Chốc nữa mày đi ra đồng bắt châu chấu về cho sáo ăn không? Sáo con cho ăn châu chấu chóng lớn lắm!

Thằng Phi đưa mắt nhìn nhanh thầy rồi gật đầu bằng lòng. Nó nghĩ nhanh đến mấy con sáo bé bỏng dễ thương mới ra ràng mà nó với thằng Thụy khổ công leo trèo hôm trước mới bắt được. Thằng Thụy bàn với nó là hai đứa nuôi con chim này cho lớn rồi dạy nó nói, như con sáo đen của ba thằng Dũng. Thụy còn tính chuyện dạy cho con sáo này biết cách mang thư đi, để mai mốt thằng Phi có dọn nhà xuống tỉnh, hai đứa cũng có thể liên lạc với nhau được. Nghĩ đến đó, Phi thấy buồn chi lạ. Nó quay xuống thằng Thụy định nói…