Năm nay thì Thu ở vào tuổi “trăng tròn”. Năm tới : “trăng tròn lẻ” nghĩa là 16 đó. Mỗi năm mỗi tuổi, lớn lên một chút thì mẹ càng có vẻ nghiêm khắc với Thu hơn lên.
Thu có nhận xét buồn cười này, là : hễ tuổi tác tăng lên thì sự vui chơi của Thu bị giảm xuống đều đều, tuần tự.
Nom bề ngoài mẹ cũng chẳng có vẻ là một bà già xưa chi lắm, ấy thế mà mẹ lại cổ hơn lọ cổ, có kỳ không? Trong khi ba Thu nhìn Thu đi đứng, nói năng bằng đôi mắt bao dung, thích thú thì mẹ trái lại, trong âu yếm có nhiều nghiêm nghị chen vào. Mẹ thường lập lại một câu:
- Con gái lớn phải tập tành để sau này…
Chẳng biết “sau này” làm gì mẹ không bao giờ nói rõ, nhưng mà những công việc Thu phải tập tành thì thật rõ ràng và nhiều không kể xiết. Ba có vẻ sốt ruột thấy con gái phải làm việc nhiều, nên nói:
- Úi chào! Mẹ mày vẽ chuyện. Miễn con học giỏi là được rồi. Đời bây giờ văn minh, máy móc sản xuất hàng loạt, cần gì ra phố, tội gì mỗi mỗi phải cặm cụi làm hoài cho mệt chứ?