Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

CÔ GIÁO THU TRANG - HẢI VÂN (Chương VII)

Chương 07

Minh dụi mắt. Ánh sáng mặt trời đã chan hòa khắp căn phòng nhưng cậu vẫn buồn ngủ quá không muốn trở dậy. Cậu lầu bầu:

- Chị để yên cho em ngủ chứ!

Đào cúi xuống lay em thật mạnh:

- Dậy đi em, trưa lắm rồi và chị không muốn xuống nhà một mình: em có biết là lão Du đã đến không?

- Lão Du? Lão Du nào?

- Thì lão anh họ cô giáo chứ còn ai vào đây nữa!

Hắn tới được mười phút rồi, và đang đợi trong phòng ăn đó. Chị Sáu lên mời cô giáo xuống, nhưng cô tỏ vẻ rất khó chịu.

- Thật à?

- Nói là cô sợ hãi mới phải! Cô đã bận y phục xong và bảo chị bếp xuống tiếp hộ lão Du. Phiền chưa? Em dậy đi rồi xuống cùng với chị.

Sự lo lắng của Đào làm Minh phải ngồi nhỏm dậy:

- Được rồi, chị đợi ngoài đó, em mặc quần áo xong rồi ra ngay.

Năm phút sau, hai chị em Đào đàng hoàng bước vào phòng ăn. Bà Hà đã vào trước được vài giây và đang chào hỏi khách.

- Chào ông Du! Biết ông lại chơi chắc cô Thu Trang mừng lắm. Tiện đây mời ông ở lại dùng điểm tâm với chúng tôi. Cháu Đào đi lấy thêm cái tách đi!

- Thôi tôi xin phép bà- ông Du nói với vẻ bồn chồn- Tôi chỉ có thể ở lại một phút thôi ạ. Thu Trang làm tôi mất thời giờ quá!

Bà Hà có vẻ hơi khó chịu về thái độ của ông Du bèn hỏi:

- Tôi mong rằng không phải vì những tin tức chẳng lành mà ông đến thăm sáng nay.

- Thưa bà, tôi rất muốn thưa chuyện với bà, nhưng tôi cần đợi có mặt Thu Trang ở đây.

Đào nhìn Minh: câu chuyện chiếc kim vàng trở lại trong trí nhớ của cô bé. Có phải ngẫu nhiên ông Du đã biết rõ câu chuyện đó và nay ông trách móc gia đình ông Hải vì đã chứa chấp một kẻ ăn cắp hay không?

Vừa lúc đó cửa phòng mở ra, cô Thu Trang bước vào:

- Chào anh Du- cô nói nho nhỏ.

- Chào em, có lẽ em đã đoán ra lí do vì sao anh đến đây

- Em … Em không rõ ạ

Ông Du nhìn cô bằng con mắt hằn học và Đào vội tới đứng bên cạnh cô để bảo vệ cho cô nếu cần. Trông cô Thu Trang lúc đó thật đáng thương hại.

- À, thật không? Em không rõ thật à?- Ông Du nhắc lại với giọng mỉa mai- Má em đau nặng, bà yêu cầu em về trông nom bà vài ngày, em trả lời là em không thể vắng mặt ở đây được, bà khẩn khoản nhưng vẫn vô hiệu và bây giờ em không rõ vì sao bà nhờ anh can thiệp! Anh tưởng em thương xót má em hơn thế chứ?

- Em không ngờ sự việc lại ra như thế!

Bà Hà vội lên tiếng

- Ô kìa! Thế ra bà cụ bị đau à? Thưa ông, nào tôi có biết gì đâu? Có nặng lắm không ạ? Sao không thấy cô Thu Trang nói gì cả?

- Thưa bà, tôi cứ yên chí là bà biết rõ- ông Du đáp- Tôi lại ngờ rằng bà không cho phép em tôi về

- Không đời nào chúng tôi lại ngăn cản không cho cô về thăm nom bà cụ. Đó là bổn phận đầu tiên của kẻ làm con! Nhưng tôi xin nhắc lại là tôi không hay biết gì hết. Có lẽ cô Thu Trang không hiểu rằng bà cụ đòi cô về cần kíp như thế!

Mặt tái mét, mắt mở chừng chừng, cô giáo tỏ vẻ bị giao động mạnh. Đào quàng tay ra sau người cô nói:

- Cô đừng buồn, nếu bà nhà có thể viết thư được như thế thì chắc không đau nặng lắm. Nhưng cô phải đi ngay về với bà cụ đi!

Thu Trang nhìn cô học trò với đôi mắt lo lắng làm cô bé não lòng:

- Em lên thu xếp va li đi!- Ông Du khô khan ra lệnh- Anh sẽ chở đi ngay bây giờ, lẹ lên. Anh vội lắm!

Như người mất hồn, cô Thu Trang tiến ra cửa, Đào quay lại bảo Minh:

- Đi em, chúng ta lên giúp cô giáo thu xếp.

Hai tay run rẩy, cô Thu Trang xếp bừa quần áo, nước mắt cô ràn rụa.

- Thưa cô, cô đừng thất vọng như thế!- Đào nói- Cô chẳng có lỗi gì vì cô không hiểu rõ đó thôi. Bà cụ sẽ vui lòng biết bao khi thấy cô về nên bà không rầy la cô đâu. Cô đừng sợ.

- Có phải cô lo sợ về má cô đâu? Em Đào …

Bỗng cô ngừng lại và nhìn cô bé với đôi mắt thê thảm, hai tay vặn vào nhau:

- Ôi! Ta rất lỗi lầm đã tới nơi này! Chưa bao giờ ta vào ở một nhà xa lạ … Các em đã rất tốt và thương mến ta. Ta đã quấn quýt với các em, vậy mà bây giờ …

- Xin cô đừng buồn ạ!- Đào năn nỉ- Cô xa các em vài ngày thì có sao đâu? Cô sẽ trở lại đây kia mà!

- Ta không muốn phải xa các em vì ta rất lo cho các em. Ta không tin cậy ở Nam cũng như ở ông Luận.

- Nhưng Nam và ông Luận có làm gì hại cho các em đâu? Nhà có người nọ người kia cơ mà!

- Họ không làm hại gì cho các em, nhưng ta chắc chắn rằng Nam được đưa đến đây với một mục tiêu bất chánh, để đánh cắp các tài liệu của ông kỹ sư.

Đào bật cười:

- Nếu vậy thì đáng đời cho hắn: ở đây chẳng có gì đáng giá cả! Cô nên biết rằng ba em không đời nào để ở đây những tài liệu quý giá đó.

- Nhưng còn trong phòng thí nghiệm của ông?

- Thưa cô, trong đó có những dụng cụ thông thường và một số hóa chất không nguy hiểm. Trong tủ sắt cũng chẳng có chi hết: chỉ toàn những giấy tờ không quan hệ! Em biết rõ lắm vì ba em đã xếp tủ trước mặt chúng em.

Minh xen vào:

- Thưa cô, xin cô cứ yên tâm, chúng em sẽ để ý đề phòng ạ!

- Phải, phải, các em nên hết sức để ý.

Bỗng Loan từ ngoài cửa nói vọng vào: Ông Du đang hối thúc. Cô Thu Trang vội vã đóng va li, mặc áo, từ biệt Đào và Minh rồi chay xuống nhà.

- Các em không nên xuống bây giờ- cô nói- Ông Du sẽ cho rằng cô than phiền với các em. Thôi các em ở lại cô đi nhé.

Tiếng cô nghẹn ngào trong cổ

- Tội nghiệp cô giáo- Minh lẩm bẩm.

Người ta tưởng tượng như cô giáo sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa! Kỳ thật…

- Chắc cô quan trọng hóa vấn đề- Đào nói- chị thấy rằng cô cho rằng Nam là một kẻ ăn cắp nhưng thực ra cô chẳng biết gì đích xác cả.

- Vâng, em cũng nghĩ như thế. Dầu sao, cô ấy cũng tinh khôn đấy chứ!

Thấy cậu em có bộ mặt nghiêm trọng, Đào giật mình hỏi:

- Thế nào Minh? Em đã trông thấy gì đêm qua thế hả?

Tiếng máy xe hơi nổ trước nhà. Tụi trẻ ghé đầu nhìn chiếc xe của ông Du xa dần, biệt thự trở lại yên tĩnh …chậm rãi, Minh đáp câu hỏi của chị.

- Đêm qua, Nam đã nói chuyện rất lâu ngoài hàng rào với một người mà lúc đầu em chưa nhận rõ là ai. Họ nói quá nhỏ, em không nghe thấy gì, trừ hai chữ “tài liệu”. Rồi người đàn ông bật lửa hút thuốc, em mới trông rõ mặt.

- Ồ! Nói mau lên em! Người đàn ông đó là ai?

- Ông Luận!

Đào sửng sốt ngồi bệ xuống một chiếc ghế. Cô ấp úng:

- Ông Luận … nhưng tại sao? Tại sao ông đến nói chuyện với Nam lúc đêm khuya như vậy? Ban ngày ông muốn gặp hắn lúc nào mà chả được!

- Phải! Nhưng ban ngày thì chúng ta có mặt ở đó, hay anh Sáu, hay bà Hà. Hình như ông Luận muốn nói chuyện với Nam không có ai dự thính.

- Trời ơi!- Đào hoảng hốt kêu lên- Như thế nghĩa là gì?

- Như thế nghĩa là cô giáo đã đoán đúng: Nam đã được ông Luận dụng tâm mang đến đây để đánh cắp điều phát minh của ba. Câu chuyện đụng xe mất trí nhớ, đều là chuyện phịa cả. Họ có thể mở được cái tủ sắt bằng phương pháp tài tình mà không làm hư ổ khóa không biết chừng!

- Như vậy là họ đã bị lộ tẩy rồi! Rồi đây họ sẽ làm gì nữa?

- Em không hiểu. Tự thấy đã làm hụt một cú, chắc họ sẽ rút lui có trật tự!

- Rốt cuộc, tất cả những chuyện đó chẳng có quan hệ gì nữa, mặc kệ họ, chưa bao giờ chị nghi ngờ ông Luận trong vụ này! Ông có vẻ ngay thẳng, thành thực như thế, và Nam … nhưng mà này … nếu Nam vào đây với mục đích đánh cắp tài liệu thì cớ sao hắn lại dám ăn cắp đồ vật để người ta nghi ngờ? Vô lý quá!

- Ừ phải … thế mà em không nghĩ ra điều đó! Đáng lẽ hắn phải tỏ ra là con người kiểu mẫu mới phải chứ! Hay hắn muốn kiếm chác một vài mối lợi riêng tư!

- Quá nhỏ nhặt, những mối lợi đó … mà còn nguy hiểm lớn cho hắn ấy chứ! Nếu không có chị em mình thì hắn đã bị bắt giam từ lâu rồi còn gì? Nhưng mà quả là chúng ta đã không biết chọn người!- Đào thở dài- Thế bây giờ chúng mình phải hành động ra sao?

- Em nghĩ ta phải nên coi chừng thế thôi. Vài ngày nữa ba về, có thể từ nay tới đó Nam sẽ cao chạy xa bay rồi. Chắc vì cái tin trở về đột ngột của ba mà họ đã gặp nhau đêm qua đó. Em tin vào điều ấy và em chắc sẽ có sự mới lạ sắp xảy ra.

- Nhưng có lẽ nào mình lại để cho Nam tự do trốn đi không bị trừng phạt về tội của hắn?- Đào tức tưởi nói- Còn ông Luận nữa? Hay ta đi báo cảnh sát bây giờ đi!

Minh không tán thành ý kiến của chị:

- Báo cái gì chứ? Cuộc đối thoại của họ mà em bắt gặp đêm qua ấy à? Có luật nào cấm người ta ban đêm gặp nhau ở ngoài lề đường đâu? Ông Luận đã không tìm cách vô trong vườn nhà mình, hơn nữa ông vẫn tới đây công khai. Không bao giờ trốn tránh, ông đã đến ty cảnh sát để hỏi tài liệu về Nam, ông còn đưa cả địa chỉ của ông cho bác Hà. Như vậy kiếm ông có khó gì? Em tưởng nên đợi ba về thì hơn chị ạ!

- Em nói phải, chúng ta đã lầm lẫn nhiều phen rồi- Đào bâng khuâng đáp- thì bây giờ ta chẳng nên làm điều gì trật điệu thêm nữa. nhưng chị đoán là Nam đã trốn mất rồi đó.

- Như vậy còn hơn… Có một kẻ như thế trong nhà mình là một điều chẳng hay ho gì. Nhưng chúng ta phải xuống ăn điểm tâm kẻo bà Hà không biết chúng ta làm gì trên này.

Bà Hà rất áy náy vì sự ra đi đột ngột của cô Thu Trang.

- Rồi sự học hành của các cháu sẽ ra sao?- Bà băn khoăn hỏi

- Thưa bác, không sao đâu ạ- Đào đáp

Cô bé thấy rằng trong tình trạng hiện thời, việc học vấn phải coi là phụ thuộc

- Thế các đứa nhỏ thì ai dạy chúng học?

- Thưa bác, cháu và Minh sẽ lo điều đó, xin bác cứ yên tâm

Điểm tâm xong, Đào và Minh chay tuốt ra vườn rau, đinh ninh rằng Nam đã chuồn mất. Nhưng không, Nam vẫn còn đó, vừa làm vừa hát hỏng như mọi ngày. Hắn cười chào hai người và nói:

- Còn sáu ngày nữa thì ông bà kỹ sư sẽ về! Cô cậu có biết tôi nghĩ gì không? Phải trang hoàng nhà cửa đầy hoa! Nếu mà dựng lên ở ngay lối cửa một cái cổng chào thì tuyệt! Cậu Minh giúp tôi cậu nhé!

- Thật là điên cái đầu với vụ này!- Đào than vãn với Minh khi hai chị em bước khỏi chỗ Nam- Hắn ta lại có vẻ bình chân như vại chờ ngày ba về, mà chẳng hề sợ sệt gì cả, thế mới lạ chứ!
_______________________________________________________________________
Xem thêm CHƯƠNG VIII

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét