Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

CÔ GIÁO THU TRANG - HẢI VÂN (Chương I)

Chương 01


- Đào ơi! Đã sửa soạn xong chưa thế! Mười phút nữa ta đi nhé.

- Thưa má vâng ạ. Con sẽ đợi má ngoài này ạ.

Đào và 3 em là Minh, Loan và Quang đang ngồi chơi ngoài vườn tại biệt thự Thu- Phong của ba má thuộc vùng ngoại ô Sài Gòn.

- Chị sắp đi đâu với má thế? - Quang hỏi.

Minh lầu bầu

- Chị đi đón “cái cô giáo” ý chứ đi đâu!

- Gớm, làm gì mà như nói đến ông ngáo ộp không bằng!

- Thôi chị đừng chế nhạo em nữa. Chị thì có cô giáo là phải rồi, chứ em là con trai…

- Chuyện dớ dẩn - Đào ngắt - Trong các trường nam sinh bây giờ thiếu gì những nữ giáo sư. Thôi em yên chí, cô giáo ấy chắc chắn giỏi hơn em nhiều chứ bộ.

- Có lẽ, nhưng mà rồi lúc nào cô ấy cũng kiểm soát bọn mình thì khó chịu lắm. Bác Hà không đủ trông nom bọn mình rồi hay sao?

- À mà sao Bác Hà lại đến đây thế?- Loan và Quang đồng thanh hỏi- Ai cần đến Bác?

Đào lừ mắt nhìn hai đứa nhỏ: chúng mới năm bẩy tuổi đầu thì sao được phép phát biểu ý kiến sống sượng như thế?

- Bác đến đay là do má yêu cầu đó chứ- Đào đáp- và chúng ta chẳng có quyền kêu nài gì hết

- Chà- Minh chế nhạo- Chưa bao giờ thấy chị phục tùng như thế!

- Còn em thì chưa bao giờ thấy em lẩm cẩm đến thế! Nhưng mà có gì là khó hiểu: Ba thì sắp xuất ngoại để tham dự một cuộc hội thảo kỹ thuật tại Nhật Bản. Ba sẽ phải vắng nhà trong hai tháng và má sẽ đi cùng. Vì vậy, ba má đã nhờ Bác Hà tới đây coi nhà giúp và tuyển một cô giáo để dạy chúng ta học hành.

- Nhưng mà khó chịu lắm!- Minh bướng bỉnh đáp- Tất cả những thói quen của tụi mình sẽ phải thay đổi hết.

- Trời ơi! Tưởng là cái gì chứ!- Đào cười đáp- Dù sao em cũng phải hiểu rằng Ba được mời đi tham dự cuộc hội thảo đó là một niềm vinh dự lắm đấy. Thế em muốn Ba trả lời người ta rằng: “Thưa quý ngài, tôi rất tiếc vì con trai tôi không muốn thay đổi thói quen của nó, nên tôi xin kiếu” hay sao?

- Gớm! Bà chị ác quá!- Minh lầu bầu.

Bà Hải vừa ở trong nhà đi ra làm ngưng câu chuyện của 4 chị em. Bà rất trẻ trung và vui tính, vừa tỏ ra là một bà mẹ dịu hiền, một nội tướng tài ba, một cộng sự viên đắc lực của chồng. Chưa bao giờ những đứa con bị xa cách bà mẹ nên cuộc viễn du sắp tới làm chúng xao xuyến vô cùng.

Đứng nhìn bà mẹ lái xe ra cổng, cậu cũng hiểu như chị cậu rằng cuộc xuất ngoại của ba má rất hệ trọng cho tương lai của ba cậu, và cậu cũng nhận ra thái độ ương gàn của cậu. Nhưng vấn đề cô giáo sắp tới làm cậu khó chịu chỉ là một cái cớ: Thực ra cậu băn khoăn vì một lí do khác hẳn.

Thời gian xuất ngoại hai tháng của kỹ sư Hải sẽ làm chậm trể việc áp dụng điều phát minh của ông mà báo chí đã nói tới nhưng chưa ai biết rõ chi tiết: kỹ sư Hải sau nhiều năm nghiên cứu, đã khám phá ra một công thức thuốc nhuộm có thể cách mạng hẳn kỹ nghệ vải vóc. Những kỹ thuật gia khác có thể lợi dụng 2 tháng để tìm tòi ra công thức theo những tài liệu thâu lượm được chăng? Kỹ sư Hải chưa có thời giờ để xin cấp bằng phát minh vì cuộc viễn du của ông quá gấp rút. Và Minh cảm thấy trong dạ quá lo âu.

Nhưng cậu không dám giải bày tâm sự đó với ai cả. Mới mười ba tuổi đầu, cậu thấy mình còn quá nhỏ để phát biểu ý kiến về công việc của một người tài ba như thân phụ cậu. Bởi vậy, để đỡ day dứt trong lòng, cậu bèn chọn ngay “cái cô giáo” làm đối tượng kêu ca, rồi dần dần cậu thấy ghét cay ghét đắng cô giáo thật.

Mặc dầu có lời giới thiệu nồng nhiệt về cô giáo của một người quen gia đình ông bà Hải, Minh tưởng tượng ra một hình ảnh không mấy tốt đẹp. Nhưng khi cậu thấy cô giáo từ trên xe bước xuống và tiến tới lũ học trò, bên cạnh chị Đào hớn hở thì cậu nhận thấy những dự đoán của mình đã sai bét. Dáng người mảnh mai, cô giáo Thu Trang có đôi mắt đen láy rất dịu hiền, với nụ cười bẽn lẽn, bộ tóc cắt gọn. Trông cô rất trẻ, so với Đào ở tuổi mười bốn, cô chỉ lớn hơn chút đỉnh.

- Giáo sư tương lai kia hả?- Minh ác cảm tự nhủ- Trông như một nữ sinh non choẹt!

Tối hôm đó, khi khách lạ đã về phòng, gia đình kỹ sư Hải ngồi bàn tán rất hào hứng. Đào thấy cô giáo “dễ thương quá!”, bà mẹ thì khen cô rất tư cách, ông bố thấy cô rất thông minh. Còn bà Hà, người chị họ kỹ sư Hải lớn tuổi, tận tâm nhưng rất khó tính thì hết lời khen ngợi cô giáo và đó là cuộc chiến thắng vĩ đại của cô.

- Đó, anh Minh coi!- Loan ngây thơ nói- Cô giáo dễ thương quá đi! Vậy mà anh dám bảo là cô sẽ hành tụi mình.

Minh đỏ mặt lừ mát nhìn em, cậu tức tối cãi lại:

- Có gì chứng tỏ là cô sẽ không hành tụi mình?

Ông Hải trừng mắt, bà vợ vội can thiệp:

- Này các con- bà mẹ dịu dàng nói- các con phải rất tử tế với cô giáo Thu Trang nhé. Đặt địa vị các con vào cô, cô mới vào một gia đình xa lạ, xa quê nhà, xa bà mẹ hiền, chắc cô rất hoang mang! Các con phải giúp cô quen dần mới nếp sống mới, các con phải chiều chuộng, lễ phép thân mật với cô, nói tóm lại, các con phải ăn ở với cô như các con mong muốn người khác đối đãi mình khi mình phải ở vào cùng trường hợp đó.

- Thưa má, cô đau khổ thật ạ?- Loan cảm động hỏi.

- Má hy vọng cô sẽ không thấy đau khổ, nhưng chắc cô hơi buồn: cô đã phải xa cách bà mẹ thương yêu…

- Các con phải chăm chỉ học hành- Ông Hải nói tiếp- như thế cô sẽ được vui lòng. Và trong bất cứ trường hợp nào, các con phải nghĩ đến người khác trước khi nghĩ đến mình: Đó là hai điều mà ba dặn các con trước khi đi. Nếu các con hứa làm đúng như thế, ba má sẽ được yên tâm nơi ngoại quốc. Ba má có thể tin tưởng như thế không?

- Thưa ba, các con xin hứa ạ!- Bốn chị em đồng thanh đáp.
______________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG II

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét