Nếu có ai hỏi Trung vì sao yêu em nó thế, Trung chắc chắn không thể trả lời được. Phải chăng vì con Búp quá xinh, vì chúng chỉ có 2 anh em? Hay vì nó ngoan ngoãn theo lời dạy của má nó, của cô giáo ở trong trường? – Với Trung, không hẳn chỉ có thế. Còn nhiều nguyên do nữa kia. Những nguyên do mơ hồ nó không định rõ được, không biết lấy lời lẽ gì để diễn tả. Lần con Búp lên sởi, nóng sum súp, nó thương quá đến phải ôm em, để thốt “Sao anh thương Búp thế?” mà nước mắt hai hàng vắn dài nữa là…
Không riêng gì mẹ nó mà cả xóm Ngã Sáu đều biết việc ấy. Hình ảnh thằng nhỏ Trung ốm nhom, cõng con Búp đi chơi khắp phố, đã quen thuộc với mắt mọi người như một bức tranh sống. Nhất là những ngày nghỉ hè nầy. Buổi sáng, buổi chiều, hoặc vườn “Ông Tượng”, hoặc đầu hẻm chú Tư hớt tóc, đều có mặt 2 anh em nó, tụm ba tụm bẩy với mấy đứa trẻ cùng xóm chơi đùa. Má Trung có thể kể là người nghèo nhất khu phố. Bà bán hàng rong ở chợ, đi sớm, về muộn nên ít thì giờ chăm sóc tới chúng. Nội việc lo cái ăn cho ba mẹ con cũng đã mệt rồi. Tuy vậy, không cần dạy, lòng thương mẹ cũng đủ khiến Trung ngoan ngoãn. Nó có thể lý lắc, ham chơi thật đấy – trẻ con nào không thế – nhưng ít khi thái quá đến nỗi làm má nó buồn. Khi Búp mới đầy 2 tuổi, má Trung