Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2016

THƯƠNG EM - Vũ Phương Trình

Nếu có ai hỏi Trung vì sao yêu em nó thế, Trung chắc chắn không thể trả lời được. Phải chăng vì con Búp quá xinh, vì chúng chỉ có 2 anh em? Hay vì nó ngoan ngoãn theo lời dạy của má nó, của cô giáo ở trong trường? – Với Trung, không hẳn chỉ có thế. Còn nhiều nguyên do nữa kia. Những nguyên do mơ hồ nó không định rõ được, không biết lấy lời lẽ gì để diễn tả. Lần con Búp lên sởi, nóng sum súp, nó thương quá đến phải ôm em, để thốt “Sao anh thương Búp thế?” mà nước mắt hai hàng vắn dài nữa là…

Không riêng gì mẹ nó mà cả xóm Ngã Sáu đều biết việc ấy. Hình ảnh thằng nhỏ Trung ốm nhom, cõng con Búp đi chơi khắp phố, đã quen thuộc với mắt mọi người như một bức tranh sống. Nhất là những ngày nghỉ hè nầy. Buổi sáng, buổi chiều, hoặc vườn “Ông Tượng”, hoặc đầu hẻm chú Tư hớt tóc, đều có mặt 2 anh em nó, tụm ba tụm bẩy với mấy đứa trẻ cùng xóm chơi đùa. Má Trung có thể kể là người nghèo nhất khu phố. Bà bán hàng rong ở chợ, đi sớm, về muộn nên ít thì giờ chăm sóc tới chúng. Nội việc lo cái ăn cho ba mẹ con cũng đã mệt rồi. Tuy vậy, không cần dạy, lòng thương mẹ cũng đủ khiến Trung ngoan ngoãn. Nó có thể lý lắc, ham chơi thật đấy – trẻ con nào không thế – nhưng ít khi thái quá đến nỗi làm má nó buồn. Khi Búp mới đầy 2 tuổi, má Trung

Thứ Tư, 6 tháng 7, 2016

Tiếng sáo chiều quê - THU HỒ

13- Nhạc phẩm: ♪♬ ❋⊱ TIẾNG SÁO CHIỀU QUÊ ⊰❋ ♪♬
Những ngày hè xưa…ad nhớ mình không những được gia đình cho đi Cấp (1 tên gọi xưa của Vũng Tàu) để mặc sức vẫy vùng cùng biển cả mà còn được về miền quê với những cánh đồng bát ngát, với những buổi chiều vàng, với những nông dân cày cấy, với những chú mục đồng ngồi vắt vẻo trên lưng trâu thổi sáo…Ôi! Khung cảnh thôn quê thật thanh bình.
Mời quí độc giả nhớ những ngày hè xưa qua bài hát TIẾNG SÁO CHIỀU QUÊ của nhạc sĩ THU HỒ được trình bày qua tiếng hát của ca sĩ KHÁNH LY.
@ Link nghe nhạc:

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2016

Dưới bóng Hoàng Lan - THẠCH LAM

Truyện ngắn của Thạch Lam

Thanh lách cánh cửa gỗ để khép, nhẹ nhàng bước vào. Chàng thấy mát hẳn cả người, trên con đường gạch Bát Tràng rêu phủ, những vòng ánh sáng lọt qua vòm cây xuống nhảy múa theo chiều gió. Một mùi lá tươi non phảng phất trong không khí. Thanh rút khăn lau mồ hôi trên trán bên ngoài trời nắng gắt rồi thong thả đi bên bức tường hoa thấp chạy thẳng đến đầu nhà. Yên tĩnh quá, không một tiếng động nhỏ trong căn vườn, tựa như bao nhiêu sự ồn ào ở ngoài kia đều ngừng lại trên bực cửa.

Thanh bước lên thềm, đặt va li trên chiếc trường kỷ, rồi ngó đầu nhìn vào trong nhà, bóng tối dịu và man mát loáng qua những màu sắc rực rỡ chàng đem ở ngoài trời vào, Thanh chưa nhìn thấy rõ gì cả, một lát, quen bóng tối, chàng mới nhận thấy cảnh tượng gian nhà cũ không có gì thay đổi, cũng y nguyên như chàng đi xưa. Sự yên lặng trầm tĩnh đến nổi Thanh trở nên nghẹn họng, mãi chàng mới cất được tiếng lên gọi khẽ:

– Bà ơi!

Ẩn Ức - HUỲNH CHÚC

Bà Hân liếc nhìn lên đồng hồ vừa buông rời rạc bảy tiếng. Bà hỏi bé Lan đang hý hoáy với mấy chiếc ly trong chậu rửa:

- Cu Bi hôm nay không đi học à Lan?

- Thưa có chứ ạ!

- Thế sao giờ này cu cậu chưa dậy?

Lan đứng lên. Cô bé vẩy nhẹ bàn tay ướt nước trong lúc ánh mắt hướng lên cầu thang. Cũng như mẹ, Lan lấy làm lạ cho việc bê trễ của cậu ấm út. Mọi khi, mới 6 giờ sáng cu Bi đã trở dậy, tập thể dục, thay quần áo xong, chờ ăn sáng rồi đến trường. Không khí trong nhà như nhộn hẳn lên theo bước chân rầm rập của cậu bé lên xuống cầu thang, mồm không ngớt thúc dục:

Sông và Thơ - THÁI THỤY NGỌC LIỄN


Sông này nước chảy về thơ
Người con gái nhỏ đôi bờ mắt xa
Ra đi bỏ lại chiều tà
Buồn lên mắt đó nhớ là nhớ sông

Lá Xanh và Cơn Lốc - HUỲNH CHÚC


Buổi trưa ở Saigon trời nóng như đổ lửa. Em vừa phe phẩy chiếc quạt vừa gượng gạo “nuốt” cho trôi mớ bài vở ngổn ngang. Lúc này, không hiểu sao đầu óc em tăm tối lạ! Học đến gầy cả người, phờ cả mặt mũi. Thế mà chữ nghĩa hình như chỉ “ngự” vào một thoáng rồi lại tan loãng ra.

“Ngày thi đến một bên rồi!” Em nghe nhói ở ngực. Cứ nghĩ đến chuyện trên là em lại có cái cảm giác ấy. Bác sĩ bảo em yếu tim. Mẹ trào nước mắt lo cho em trong lần đưa em đi khám bệnh. Em thì trái lại, em không thấy lo lắng, chỉ thương mẹ thôi. Mẹ em gầy như liễu! Bố bảo em giống mẹ nên gầy. Riêng em, em thấy em không bằng một phần nhỏ của mẹ. Mẹ có cả một gia đình để phải chăm sóc; một đàn con để thương lo. Hơn nửa cuộc đời, mẹ trải ra để sống cho những đứa con của mẹ, hết con lớn rồi đến con bé. Mỗi đứa là một bận tâm hút đi một ít sinh lực, mẹ gầy đi là phải. Còn em? Em không có gì để so sánh được với mẹ. Em yếu đuối, suy nhược chỉ làm lo lắng của mẹ đầy thêm. Đôi lúc, em oán trách những cơn bệnh quái ác đã dằn vặt thân em, làm khổ mẹ! Em cầu trời, cho em một cuộc sống lành mạnh dù phải thu ngắn khoảng thời gian em có mặt trên đời.