Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

CÔ GIÁO THU TRANG - HẢI VÂN (Chương VI)

Chương 06

Đào lấy ngón tay che miệng, cố gượng cho khỏi ngáp và trả lời một cách uể oải những câu hỏi của cô giáo. Cô giơ ngón tay nạt học trò.

- Em Đào- cô nói với giọng nghiêm khắc- trong một giờ em đã ngáp đến lần thứ mười rồi đó. Em có bịnh không thế?

- Thưa cô không, em buồn ngủ ạ!

- Đêm qua em khó ngủ hay sao?

- Dạ … em ngủ không ngon vì trời nóng quá ạ.

- Có phải để hóng mát mà em ra chơi ngoài vườn lúc nửa đêm không?- Cô giáo hỏi.

Đào tưởng chừng như bị một cú đấm vào sườn. Tuy nhiên em cũng giữ được can đảm cười đáp:

- Thưa cô vâng! Em nóng bức! Không khí bên ngoài làm em dễ chịu. Khi trở về phòng em đã ngủ được ngay. Thưa cô! Đêm qua cô cũng không ngủ được ạ?

- Không. Cũng vì trời nóng. Nhưng em không nên ra ngoài lúc đêm khuya như thế vì có thể bị cảm và cô chắc bà Hà không cho phép đi dạo ban đêm.

- Trời ơi! Cô đừng mách bác Hà, cô nhé

- Không mách đâu, nếu em hứa với cô từ nay sẽ không làm như vậy nữa- cô giáo nghiêm nghị nói.

Cô bé cố bào chữa

- Nhưng thưa cô, khi trời nóng quá mà em ra hóng mát một chút thì có sao? Đâu phải là một điều xấu ạ?

- Đã đành là thế, nhưng nếu em bị cảm cúm thì em mới thấy rõ ràng là không nên. Em phải hiểu- cô giáo thân mật nói tiếp- rằng cô đã được ba má giao phó trách nhiệm trông nom các em. Thì cô phải có bổn phận, ngăn ngừa những việc làm sơ xuất. Nếu cô không hành động như thế, ba má sẽ phiền trách cô, các em sẽ chê cô, phải không? Vậy em nên nghe lời cô, em hứa đi!

Đào cúi đầu hứa, cô bé không dám liếc nhìn em cô đang cắm đầu viết lia lịa trên quyển vở vì cậu không muốn cô Thu Trang cũng đòi hỏi mình một lời hứa tương tự. Vả lại, điều này không còn quan trọng gì nữa vì một mình cậu không thể canh gác phòng thí nghiệm suốt đêm được.

Đào đếm từng ngày: chỉ trong hai hay ba tuần lễ nữa ba má sẽ về, nhưng sao mà cô thấy lâu thế?

Khi đi qua hành lang, hai chị em gặp bà Hà: bà chìa một bức thư nói:

- Hai cháu ơi! Thư của má đây nầy!

Ba má cho biết sẽ về sớm hơn dự liệu, cuối tuần sau thì sẽ về đến đây rồi.

Minh giơ hai tay lên trời. Đào muốn phát khóc lên vì sung sướng.

- Để em ra báo tin cho Nam biết- Minh nói

Nam tỏ ra rất hài lòng khi nghe được tin này. Người ta tưởng như là hắn như nhẹ bớt đi một gánh nặng.

- Gã này thật khó hiểu- Minh tự nghĩ.

Tất cả biệt thự đang nhộn nhịp vì vui mừng, lũ trẻ thì cười nói huyên thuyên, bà Hà thì hớn hở ra mặt. Riêng cô Thu Trang, tuy cô cũng chia sẻ nỗi mừng vui cùng lũ trẻ, nhưng cô không thể vui được như chúng: Ngày trở về của ông bà Hải có nghĩa là sự ra đi của cô sắp tới và Đào đoán biết là cô đang lo ngại sự tức giận của ông anh họ.

- Thưa cô, em sẽ nói với má giữ cô ở lại đây đến hết hè, chắc má em sẽ vui lòng

- Em ơi!- Cô giáo lẩm bẩm- Không bao giờ cô quên được những tuần lễ sống bên các em.

- Thưa cô, em cũng vậy!

Đêm hôm đó, lúc gần mười hai giờ. Minh lẻn ra khỏi nhà như một bóng đen. Trời hơi sáng nên cậu phải đi nép vào tường để lần bước tới chỗ núp sau lùm cây. Cửa phòng thí nghiệm vẫn khép kín. Chưa ai biết rằng nó đã bị cạy. Căn phòng của Nam cũng đóng im ỉm. Cậu bé ngồi trên một bó rơm để chờ đợi

Sau hai giờ, cậu bé cảm thấy mệt mỏi, mắt cậu nhíu lại. Nhiều lúc cậu ngủ gật và giật mình tỉnh dậy khi có tiếng động

Lúc độ 3 giờ khuya, cậu bỗng nghe thấy tiếng huýt sáo nhè nhẹ, như một mật hiệu. Cậu nín thở, lắng tai nghe, mắt mở thật to để nhìn hai cánh cửa mà cậu đang canh chừng. Vài phút thật dài trôi qua, … tiếng huýt sáo đã ngừng.

- Có lẽ ta lầm!- Cậu thất vọng tự nghĩ- Đó là một tiếng chim hót hay của một kẻ nào đó qua đường! Nhưng mà kìa!

Nhè nhẹ, cánh cửa phòng Nam bỗng hé mở. Hắn ta xuất hiện, lẳng lặng đi men theo căn nhà. Minh chờ đợi hắn rẽ vào phòng thí nghiệm, nhưng cậu rất ngạc nhiên thấy hắn cắm đầu đi thẳng không dừng bước, rồi tiến ra vườn.

Minh thận trọng bước theo Nam xa xa, tới hàng rào cuối vườn, hắn dừng lại. Minh núp vào một bụi cây gần đấy và nghe thấy hắn nói thì thầm.

“ Hắn nói chuyện với ai vậy? Hắn nói về việc gì?”. Dù cố lắng tai nghe. Minh cũng không thể nào nghe rõ câu chuyện mà Nam nói với một bóng người lờ mờ đứng bên ngoài hàng rào.

Bỗng một tiếng bay tới tai cậu, nghe như là “tài liệu”. Thôi đúng rồi. Nam và người đối thoại đang âm mưu đánh cắp giấy tờ của kỹ sư Hải! Nhưng sao họ không vào tìm kiếm bên trong phòng thí nghiệm.

Rồi Minh nghe thấy tiếng một chiếc bật lửa mở ra. Một ánh lửa bật lên, xuyên thủng bóng tối.

Minh thấy lạnh người vì sợ hãi và bất bình, vì cậu đã nhận ra ai đang nói chuyện với Nam!

Một vài câu nữa được trao đổi, rồi tiếng chân bước đi, tiếng máy xe hơi nổ, xa dần. Nam lững lững đi về phòng mình. Cảnh vật lại chìm đám vào bóng đêm yên tĩnh. Minh trở về nhà và trèo lên giường nằm ngủ. bây giờ cậu ta đã hiểu …
________________________________________________________________________
Xem thêm CHƯƠNG VII

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét