Thứ Sáu, 23 tháng 6, 2017

Con Tàu Định Mệnh - LAM PHƯƠNG

Mời mọi người xem bản nhạc "Con Tàu Định Mệnh" sáng tác trên tàu Trường Xuân 1975 với thủ bút và chữ ký của NS Lam Phương.
Nghe Con Tàu Định Mệnh - Mạnh Đình & Diệp Thanh Thanh (2001): https://soundcloud.com/chuongthien/con-tau-dinh-menh 


Một mình thôi-Anh Việt Thu-Thanh Tâm

Ngày xửa ngày xưa, xưa thật là xưa, nhớ mấy cho vừa, nhớ người ta kể chuyện xưa:
Có một ông thầy, từ miền tây xa xôi, vùng đất có cây lành trái ngọt, vượt qua bao nhiêu đò ngang, phà bắc, thầy đến với vùng đất Tây Ninh để dạy nhạc.
Có một cô học trò, cứ sau buổi học lại len lén trao thư cho thầy dạy nhạc. Ban đầu, thầy luôn khéo léo tìm cách từ chối đáp lại tình cảm cô học trò…
Hơn 5 năm sau gặp lại, tưởng rằng cô học trò ấy sẽ quên mình… “Một mình thôi” ra đời nhằm nhắc khéo cô học trò mình: xin đừng yêu thầy, khổ lắm, yêu chẳng được gì, cuối cùng thì cũng chỉ “Một mình thôi” em ơi.
Hồi xưa, tỏ tình người ta thường VIẾT THƯ. Nay, VIẾT THƯ tỏ tình chỉ là dĩ vãng.
*****
MỘT MÌNH THÔI
(Tác giả: Anh Việt Thu, Thanh Tâm)
Trang thư xanh EM lén trao ANH-
viết bằng mực tím- tím bông hoa cà,
mà hồi xưa, ANH thường hằng mơ ước:
ngày hợp hôn, ANH kết hoa để tặng EM.

Đêm năm xưa, có gió heo may,
gió đùa trên tóc, ngủ say bên lưng đèo;
Trả lại ANH con đường tình năm cũ,
đường tình ơi: ta với ta- MỘT MÌNH THÔI.

Nếu năm xưa, năm xưa ANH lỗi hẹn,
và mình đừng quen nhau.
Những ân tình ngày đó có bao nhiêu
thì dang dở- dở dang có đâu nhiều.
Kỷ niệm xưa, kỷ niệm buồn biết mấy;
thà quên đi như chúng ta chưa làm quen.
(Lời bài hát được trích chính xác tờ nhạc xuất bản ngày 16-10-1971)
*****




Thứ Hai, 19 tháng 6, 2017

Bến Xuân - VĂN CAO

♪♬´¯` BẾN XUÂN ´¯`♬♪
***************************************
@ Link nghe nhạc:
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

🎶 Nhà tôi bên chiếc cầu soi nước. 
Em đến tôi một lần.
Bao lũ chim rừng họp đàn trên khắp bến xuân.
Từng đôi rung cánh trắng ríu rít ca u ú ù u ú.
Cành đào hoen nắng chan hòa! 
Chim ca thương mến, chim ngân xa u ú ù u ú.
Hồn mùa ngây ngất trầm vương.
Dìu nhau theo dốc suối nơi ven đồi.
Còn thấy chim ghen lời âu yếm.
Tới đây chân bước cùng ngập ngừng.
Mắt em như dáng thuyền soi nước.
Tà áo em rung theo gió nhẹ thẹn thùng ngoài bến xuân.

Sương mênh mông che lấp kín non xanh.
Ôi cánh buồm nâu còn trên lớp sóng xuân.
Ai tha hương nghe ríu rít oanh ca.
Cánh nhạn vào mây thiết tha.
Lưu luyến tình vừa qua…

🎶 Nhà tôi sao vẫn còn ngơ ngác.
Em vắng tôi một chiều.
Bến nước tiêu điều còn hằn in nét đáng yêu.
Từng đôi chim trong nắng khe khẽ ru u ú ù u ú.
Lệ mùa rơi lá chan hòa!
Chim reo thương nhớ, chim ngân xa u ú ù u ú.
Hồn mùa ngây ngất về đâu?
Người đi theo mưa gió xa muôn trùng.
Lần bước phiêu du về bến cũ.
Tới đây mây núi đồi chập chùng.
Liễu dương hơ tóc vàng trong nắng.
Gột áo phong sương du khách còn ngại ngùng nhìn bến xuân

Sương mênh mông che lấp kín non xanh.
Ôi cánh buồm nâu còn trên lớp sóng xuân.
Ai tha hương nghe ríu rít oanh ca.
Cánh nhạn vào mây thiết tha.
Lưu luyến tình vừa qua…




Lời mới của ca khúc Bến Xuân là ĐÀN CHIM VIỆT do nhạc sĩ Văn Cao viết vào năm 1944 khi ông theo Việt Minh. 
Phần lời này thoát khỏi tình cảm lãng mạn của đôi lứa ở bài BẾN XUÂN mà nó mang hình ảnh tượng trưng và gợi những tâm trạng của đoàn quân kháng chiến.

Về đây khi gió mùa thơm ngát.
Ôi lũ chim giang hồ.
Bao cánh đang cùng dật dờ trên khắp cố đô.
Từng đôi trên đất Bắc ríu rít ca u ú ù u ú.
Mờ mờ trong nắng ven trời. 
Chim reo thương nhớ, chim ngân xa u ú ù u ú.
Hồn còn vương vấn về xưa. 
Về nơi hoàng hôn Thái Nguyên tung hoành.
Từ Bắc Sơn kia thời tung cánh. 
Tới đây chim thấy lòng ngập ngừng. 
Nhớ ai trên mấy đồi Yên Thế. 
Kìa nước xa xa sông Gấm còn mịt mùng ngoài bến xuân. 

Chim đang bay qua Bắc sang Trung. 
Người Nam còn nghe lời chim nhắn lúc xa. 
Ai tha hương nghe réo rắt oanh ca. 
Cánh nhạn vào mây thiết tha. 
Lưu luyến một trời xa.


Thứ Sáu, 16 tháng 6, 2017

Anh Còn Nợ Em: Cố Thi Sỹ Phạm Thành Tài & Nhạc Sỹ Anh Bằng

“Anh còn nợ em” là một trong những sáng tác cuối cùng của nhạc sỹ Anh Bằng. Bản này lần đầu tiên được giới thiệu ở hải ngoại vài năm trước và đã tạo ra một tiếng vang lớn. Sau đó hầu hết các ca sỹ theo đuổi dòng nhạc xưa đều ít nhất một lần thử giọng và giới thiệu “Anh còn nợ em” đến với rộng rãi công chúng yêu nhạc.

Phạm Thành Tài (1932-1997), quê hương ông, Quận Ninh Hòa thuộc miền Trung Việt, thùy dương cát trắng, xứ Trầm Hương (tỉnh Khánh Hòa). Ông từng là giảng sư đại học tại Đalat. Định cư tại Hoa kỳ 1991. Tốt nghiệp Bác sĩ Đông y/Hoa kỳ OMD 1995.
Làm thơ viết văn từ 1955.

Thứ Tư, 14 tháng 6, 2017

Người Bán Thuốc Dạo NGỌC PHƯƠNG


Nắng sớm trải vàng trên những dãy nhà cao thành phố, bầu trời trong và mát rượi. Ngộ như người nhàn hạ thả dọc theo một bên lề đường hướng về chợ Bến Thành. Qua ngang những góc đường, trên những vỉa hè, ngày ngày vẫn những khuôn mặt khốn khổ, vất vả như Ngộ. Những gánh hàng rong đặt ở một vài góc đường, rải rác người mua. Những người đàn bà bán hàng cũng uể oải theo sự mua bán rời rạc. Bác bán bánh mì ổ với một cần xé to được ràng kỹ sau yên xe, vừa đạp chậm vừa rao inh ỏi.

Loài Chim Biển - DU TỬ



Nước biển theo thủy triều tràn qua bờ đê tạo những đường nứt nẻ. Người dân chài dựa vào cái thế đất cũ, xắn đất nội địa thành những ruộng muối. Nước mặn được những đường mương dẫn vào, loang loáng trên mặt đất nâu đen. Dưới ánh nắng mặt trời lớp phèn chua lập lờ. Muối được cào thành đống ở vệ đường. Hạt muối mới kết tinh màu trắng đùng đục. Vài thửa ruộng phía trong sâu lẫn nước ngọt không được canh tác, đất bỏ hoang, loài cây ô rô, cỏ ống... chịu được nước lợ mọc vô số. Bùn đọng lại thành một bãi sình lớn chạy mãi đến đám hỗn thạch phía trước. Loài chim biển thường bay về kiếm ăn, lượn đôi cánh nâu đen trên nền trời. Ở đây thật vắng vẻ. Chỉ có trời nước mông mênh... Lâu lắm người chủ ruộng muối mới đến đem theo những cần xé xúc muối về hay một tốp người xắn quần cào những lớp muối đóng trên mặt ruộng thành đống. Tiếng cười đùa lảnh lót trong những ngày như thế thật hiếm. Ngày tháng ở đây thường yên tĩnh. Lũ chim biển cảm thấy được bình an, chúng đi về thường xuyên... Buổi sáng khi mặt trời nhô khỏi mặt biển đỏ rực còn ướt sũng nước, chúng bay đến kêu ríu rít. Cả đàn đáp xuống vũng lầy kiếm ăn. Màu lông xám trộn với màu xanh của cây cỏ hòa hợp.

Một buổi chiều thu muộn. Hoa Lim xẹt vàng rụng. Trên con đường mòn từ đường cái dẫn vào, người nghệ sĩ ngơ ngác dắt chiếc xe đạp cọc cạch. Có lẽ ông ta lạc vào đây một cách tình cờ. Lúc bấy giờ độ 3, 4 giờ... Thủy triều

Diều No Gió - DU TỬ



Màu xanh của vòm trời nhuộm ráng đỏ thành một sắc ngọt lịm. Mây lềnh bềnh. Trăng lên thật sớm. Mặt trời chưa chìm xuống đỏ rực cả phía tây. Ngõ vắng tanh hắt hiu. Mấy nếp nhà tranh chìm giữa vòm lá đang chuyển màu từ xanh mướt sang đen ngòm. Từ đình làng, tiếng tù và vang thê thảm. Tôi rời chõng lần ra liếp cửa. Nhà thật vắng. Mảnh ánh sáng cuối ngày nhảy múa vào vàng ửng cả gian nhà. Gió cuốn từng lọn tóc... Gió mang hương thiên lý vương vãi. Tôi hất mặt lên cao. Khoảng trời rộng huyền bí trải trước mặt. Sao Hôm nhấp nhánh. Không tìm ra giải Ngân Hà bấy giờ, song tôi vẫn

Mưa Cao Nguyên - HOÀNG ĐẠI NGUYỄN PHI HÙNG


Tôi vớ lấy khẩu súng săn rồi lặng lẽ bước ra khỏi nhà. Kể từ khi tới đây tôi chưa có dịp nào thuận tiện để đi săn cả. Rừng núi cao nguyên vào mùa này mưa như trút, mưa nhạt nhòa cả cảnh vật. Đến bây giờ trời mới sáng sủa một chút, tôi mang ngay đồ nghề lên đường, đồ nghề đây chỉ vỏn vẹn một khẩu súng và ít đạn. Tôi được tới đây cũng là một nỗi may mắn hiếm có. Nguyên bác tôi tình cờ ghé thăm sau mấy ngày ở lại nhà tôi chơi, ngỏ ý muốn mời mấy cháu theo bác lên cao nguyên chơi. Trong anh em tôi chỉ có mình tôi là muốn lên. Thực ra tôi cũng không muốn ở chơi một miền núi rừng heo hút nhưng có lẽ vì những thú vật, chim muông thúc dục tôi đồng ý thì đúng hơn. Chẳng còn lạ gì khi tôi có súng s8an mà chưa bao giờ được sử dụng cho sướng tay. Lên đây, cũng là một dịp may cho tôi vậy. Và cái dịp may ấy, có ngờ đâu lại là cả một câu chuyện...

Bên Khung Cửa - QUYÊN DI


Này cô thiếu nữ băng thanh
Một mình bên khung cửa nhỏ
Làn mi rung động chớp nhanh
Khi hồn cô đang bỏ ngỏ

Cô nghĩ chi về cuộc đời
Ngày thêm rộng đường rộng lối?
Lòng cô thổn thức chơi vơi
Đời vui hay là tăm tối?

Tuổi cô vừa mới tròn trăng
Mà sao cô hay bối rối?
Cô đang là một búp măng
Muộn phiền làm chi cho vội?

Vui đi này cô bé ơi
Tin vào tương lai cô nhá
Đời cô đâu thể tơi bời
Miễn Tuổi Hoa đừng phung phá

Vậy thì cô gắng học đi
Và xin yêu thầy, yêu bạn
Cô như một bước chim di
Học đường là nơi đậu tạm

Nhưng khi chưa cất cánh bay
Con chim nên tìm ở đấy
Những tình cảm thật thơ ngây
"Tổ ấm học đường" là vậy.

Một ngày cô sẽ lớn khôn
Băng mình đi vào cuộc sống
Những khi chân mỏi gót chồn
Cô đắm mình vào khoảng trống.

Chuyện Mùa Thi - ĐOÀN THỊ MÂY LY


Ngồi gục đầu trên bàn học, Trang miên man suy nghĩ. Từ lúc ăn cơm tối xong đến giờ đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà Trang có học được thêm trang Philo nào đâu! Tự nhiên sao Trang thấy khó học quá chừng Giở tập toán ra xem lại bài, cô bé cảm thấy như đầu óc bị quay cuồng bởi những công thức phức tạp, những con số chi chít. Lật những trang sách Triết ra xem lại về chương trình morale, cô bé tưởng như cả một khối chữ to tướng đang đè nặng trên đầu! Cả hai môn, môn nào cũng "chán phèo" hết. Sau cùng, Trang lôi tập Sử Địa ra học. Nói là học cho nó "nhẹ tội" chứ thật ra Trang chỉ ê a được vài trang đã cảm thấy mí mắt mình nặng như đeo chì rồi! Khiếp! Sao chúng "gắn bó" với nhau

Một Chuyến Đi - HOA NGUYÊN THỦY



Sống ở Pleiku đã khá lâu mà tôi chỉ biết độc nhất con đường Hoàng Diệu, đầu đường này là nhà tôi, đầu đường kia là trường Trung Học Pleiku tiếp giáp Trung Học Thánh Phaolô. Tôi chưa hề biết đến những vùng phụ cận như Trà Bá, Biển Hồ, Phú Thọ...

Tôi thật là quê! Xứng đáng với danh hiệu "nữ tướng cù lần" (!) mà các bạn gán cho tôi ngày còn đi học. Hôm nay, tôi đem các học trò đi du ngoạn lên Phú Thọ – chuyến đi xa vùng ngoại ô đầu tiên của tôi – Tôi mời một soeur đi theo để làm hướng đạo viên. Bảy giờ rưỡi xe bắt đầu chuyển bánh. Ra khỏi trạm kiểm soát đầu tỉnh, xe đi vào những khoảng đồng trống mênh mông. Bầu trời cao và thật trong, ánh sáng le lói buổi sáng tạo nên những cảm giác khó chịu trong tôi. Hai bên đường, những ống dẫn xăng (tôi đoán như vậy vì chẳng lẽ là ống dẫn nước sao?) của Mỹ màu xanh xám trông như

Con Diều Giấy - Ant. THUẦN



Gió ở đâu thổi về lồng lộng, vi vu suốt ngày trong ngọn thông. Bây giờ là cuối Hạ. Nắng Đà lạt vừa ấm để làm khô ráo thành phố tổ chim. Ông Ba Đôn bước ra sân, vươn vai, rồi nhìn trời nhìn đất. Tiếng bà Ba Đôn trong nhà vọng ra:

- Mình dậy rồi đó, hả? Chiều nay mình dọn giùm em cái hầm dưới nhà nghen. Có mấy cần xé khoai tây và hành, em định cho xuống dưới đó, khỏi chật nhà.

- Ừ... Anh cũng tính làm đó, nhưng có cài tuộc-vít anh phải đi trả cho chú Trường. Lát về anh làm liền.