Giờ chơi, tôi ghé lên văn phòng như mọi ngày, cửa văn phòng đông nghẹt học trò. Cố gắng lắm tôi mới gỡ được vòng vây của các em. Tôi cố dằn một tiếng kêu “Trời ơi!” đang định bật ra khỏi miệng : các em tụ họp tại cửa văn phòng để chiêm ngưỡng một học sinh bị phạt! Các em cười đùa, chế nhạo và chọc ghẹo. Tôi lách người đến gần:
- Thanh Thủy! Sao thế em?
Vâng, em bị quỳ là Lê thị Thanh Thủy, học trò cũ của tôi năm ngoái. Em đang quỳ đây, quỳ ở cửa văn phòng. Hai tay em cầm một tấm bảng viết dòng chữ in đỏ thẫm : “Ta là vua lười học”. Một bất mãn dâng lên trong lòng, tôi lắc nhẹ vai Thủy:
- Tại sao bị phạt hở Thủy?