Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013

THOÁNG MÂY BAY - Chương hai


HAI

Thảo đứng trước gương, chải đầu. Bực mình hết sức : mấy sợi tóc ở chỏm cứ đứng dựngngược lên một cách rất ư là bướng bỉnh. Tóc Thảo kỳ cục vậy. Để khô thì không sao, nhưng cứ có một tí nước vào là… mất cả trật tự. Thảo vừa tắm và gội đầu xong, vì sợ lát nữa chị Tâm chê là con trai mà ăn ở dơ bẩn. Lúc trưa Thảo đã gội đầu rồi, nhưng buổi chiều ra phố sợ tóc lại… lấm bụi nên gội lại. Tự nhiên Thảo xấu hổ với chính mình, không bao giờ Thảo quá lo cho cái dáng vẻ của mình như lần này. Thảo nhìn ra cửa phòng rồi chạy nhanh ra đóng lại. Thế mới yên tâm ! Con bé Thanh mà trông thấy Thảo đứng trước gương chải đầu mãi thế này thì ê mặt chết. Chả là mỗi khi cô em sửa soạn đi đâu, Thảo hay trêu. Thanh chải đầu, Thảo nói vu vơ :

- Lâu thế này, thổi chín được ba nồi cơm rồi đấy.

Cô bé thỉnh thoảng xoa nhẹ chút phấn hồng lên má, Thảo giả vờ gọi mẹ :

- Mẹ ơi, hôm nay Ti-vi có đoàn Kim Chung 10 diễn tuồng cải lương đấy !

Cô bé chọn áo trong tủ. Thảo ngâm nga :

- Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc

Áo nàng đỏ, anh về yêu hoa mào gà…

Cứ như thế, nhiều khi làm Thanh phát khóc. Thanh mách mẹ, mẹ chỉ mắng nhẹ :

- Ơ, cái thằng Thảo hay nhỉ. Mày có để cho em sửa soạn không, hay là muốn phá đám ?

Thảo rúc rích cười chạy biến. Đôi lúc nghĩ lại Thảo thấy thương em. Nhưng mà sao Thanh nó điệu quá thế, mất cả thì giờ, trong khi thì giờ là vàng bạc !

Vậy mà hôm nay Thảo thấy mình đang mất thì giờ. Thảo mất đúng 45 phút để ủi xong bộ quần áo. Kể ra thì nhờ mẹ hay Thanh cũng được đấy, nhưng mà nếu nhờ, theo lệ thường mẹ hay Thanh chỉ ủi qua loa cho phẳng thôi, Thảo muốn quần áo mình hôm nay có nếp, có ly đàng hoàng cơ. Nói mẹ làm theo ý mình thì thế nào cũng bị chế. Gặp tay Thanh lại càng chết, con bé sẽ trêu Thảo cho bằng thích để trả thù. Xong việc ủi quần áo, Thảo mất thêm nửa giờ để tắm và gội đầu… lại. Quên, lại còn 20 phút để đánh bóng đôi giày nữa chứ. Còn bây giờ Thảo đang chải đầu.

Mấy sợi tóc vẫn đứng dựng như vậy, không chịu nhượng bộ chút nào. Thảo bực lắm rồi đây. Bỗng Thảo nghĩ ra một cách… dẹp phiến loạn : sau khi nhìn lại cửa phòng xem đã đóng chắc chưa, Thảo rón rén, tuy chả có ai nhìn Thảo mở ngăn tủ của em. Gớm, tủ của con gái có khác, nó gọn gàng và thơm thơm làm sao ! Tay Thảo run run lôi ra chai keo xịt tóc. Biết sao đây ! Chỉ có thứ này mới trị nổi mấy sợi tóc bướng bỉnh. Thảo đưa tay mở cái nút gắn ngay trên đỉnh chai. Một tia bụi nước mỏng như khói, thơm phức bay thẳng vào mũi Thảo. Thì ra anh chàng quên, đặt ngay cái chai trước mặt mình mà bấm. Bây giờ thì Thảo khôn hơn rồi, Thảo đứng trước gương, giơ cái chai lên khỏi đầu, quay đầu chai xuống rồi ấn nhè nhẹ cái nút, chất keo bám đúng chỗ mấy sợi tóc bướng bỉnh. Thảo với tay đặt chai keo xuống bàn, lấy lược chải tiếp. Kể ra keo xịt tóc hiệu lực thật, lần này thì mấy sợi tóc nghịch ngợm đã chịu nép mình vào kỷ luật.

Giữa lúc ấy thì có tiếng gõ cửa. Thảo hoảng quá, vừa chụp vội lấy chai keo vừa hỏi :

- Ai… đấy ?

Có tiếng Thanh ở bên ngoài :

- Anh Thảo làm gì mà nghe tiếng nói hoảng hốt như gặp ma thế ? Mà sao lại đóng cửa kín mít thế này !

Thảo luống cuống :

- Ơ… anh đang… thay quần áo. Đừng có đập cửa nghe !

Thanh cười ngặt nghẽo :

- Thì có sao đâu. Anh làm như nhà cháy không bằng.

Tiếng chân Thanh đi xa dần. Sau khi cất chai keo xịt tóc vào đúng chỗ cũ, Thảo ngắm nghía đầu mình trong gương, lấy làm đắc chí lắm. Thế này thì đi đường nhỡ gió to cũng chả sao.

Cái hộp quà tặng để trên nóc tủ kia, Thảo kiễng chân bưng xuống. Tuấn không ngờ mà tốt phúc ! Thảo không có thói quen tặng quà cho bạn, đây là lần đầu tiên. Suốt buổi chiều hôm qua Thảo lang thang ở chợ Saigon, hết khu Phạm Hồng Thái lại vòng lên Lê Lợi, Nguyễn Huệ. Món quà nào cũng đẹp làm anh chàng luống cuống. Sau khi đã « thị sát mặt trận » thật kỹ càng, Thảo quyết định mua một cuốn Album thật đẹp, kiểu mới nữa . Như vậy là gần hết số vốn dành dụm hơn ba tháng của Thảo đấy, nhưng Thảo thích như vậy. Một phần vì muốn Tuấn có một niềm vui bất ngờ, một phần khác, lớn hơn, Thảo muốn chị Tâm của Tuấn biết rằng Thảo cũng hào hoa phong nhã ra dáng, cũng biết chọn quà tặng hợp thời và… sang trọng. Quà mừng sinh nhật của Tuấn tránh sao chị Tâm chả xem qua. Thảo không quen trả giá nên việc mua bán xảy ra rất nhanh chóng và… hoan hỉ. Thảo cố lấy giọng nghiêm trang của người lớn, nói với cô bán hàng : « Cô gói cho tôi đẹp đẹp đấy nhá ! Quà này tôi mừng sinh nhật một người bạn ». Cô hàng ranh mãnh liếc Thảo một cái rồi nhoẻn miệng cười : « Dạ. Mà em đoán chắc là bạn gái ». Thảo chỉ làm người lớn có một lần, còn bây giờ thì mặt chàng ta đỏ gay vì mắc cỡ. Thảo giận quá định xẵng giọng « Bạn trai hay bạn gái thì kệ tôi. Sao tò mò thế » nhưng làm sao Thảo nói vậy cho được vì nụ cười của cô bán hàng xinh quá và đôi mắt của cô ta quyến rũ quá đi thôi. Thế là anh chàng bèn đứng im. Cô hàng được thể, thỏ thẻ tiếp : « Cậu yên chí đi . Thế nào gói quà của cậu cũng được cô ấy chấm nhất ». Thảo muốn bảo cho cô ta biết là cô « bé cái lầm » rồi, nhưng Thảo không biết nói thế nào cho ra vẻ người lớn, nghiêm trang nhưng không cộc cằn. Đành thôi.

Nhưng thật thì gói quà quá đẹp. Lần giấy hoa sặc sỡ bên ngoài dễ thương làm sao ! Sợi dây đỏ buộc chéo qua nhau, hai cái đuôi cong loăn xoăn dễ thương chi lạ. Tuấn chắc mừng hết sức, còn chị Tâm thì không thể ngờ em mình có một đứa bạn… tuyệt như Thảo .

Kiểm soát lại trước gương lần cuối, thấy mình đã khá tề chỉnh, với đầu chải gọn gàng, áo quần thẳng nếp và đôi giày đánh bóng, Thảo ôm hộp quà tặng bước ra ngoài, hơi ngượng ngùng trong dáng đi. Tự nhiên Thảo thấy mình khang khác.

Cửa phòng vừa mở, bé Thanh đã từ đâu chạy đâm sầm lại, vỗ tay reo :

- A ! Anh Thảo hôm nay đẹp trai quá ! Mẹ ơi, nhà mình hôm nay có chú rể sửa soạn đi rước dâu.

Thảo đỏ mặt tía tai, định cốc cho con bé mấy cái, nhưng Thanh khôn ngoan đứng tít ở xa, ngoẹo cổ nói léo nhéo :

- Trời ơi ! Đầu cũng đẹp, mình cũng đẹp, chân cũng đẹp. Không ngờ anh tôi « bô trai » tệ. Anh Thảo đi đâu cho em đi theo với ?

Con bé chun chun mũi mấy cái, bỗng nhiên cười ré lên :

- Chà chà ! Thơm quá sức ! Chết rồi, anh Thảo lấy keo xịt tóc của em ra xài hé. Phải mách mẹ mới được. Mẹ ơi à, anh Thảo anh ấy…

Thảo cuống quá, không biết làm thế nào thì mẹ đã ở nhà dưới đi lên. Thanh láu táu :

- Mẹ ơi mẹ, anh Thảo anh ấy lấy keo xịt tóc của con…

Bà nhìn hai anh em, thấy con trai mình ăn mặc tươm tất khác lệ thường, hiểu ngay đầu đuôi. Vốn biết con trai hay hung cục, không khéo là nó dám xô lại đánh em mấy cái rồi có ra sao thì ra, bà vội lườm con gái :

- Ơ, cái con bé này hay nhỉ. Làm gì mà to cái miệng lên thế ? Đàn ông con trai họ dùng keo là thường…

- Nhưng mà anh ấy lấy của con…

Bà mẹ nhướng đôi lông mày :

- Của con thì của con, cũng mẹ mua cho chứ ai. Rồi bà dịu giọng : Thôi chóng ngoan đi học bài đi, mẹ thương.

Được mẹ nói vuốt, Thanh nguôi nguôi, liếc xéo anh một cái rồi đi thẳng. Bà mẹ chép miệng : « Gớm anh với em, cứ như chó với mèo cả ngày thế này. Bố chúng mày đi vắng xa chứ nếu không thì cứ gọi là ốm đòn ». Bà quay qua Thảo :

- Định đi đâu thế con ?

Thảo nhăn nhó :

- Thì con nói với mẹ rồi thôi. Hôm nay con đi mừng sinh nhật thằng Tuấn.

- À, mẹ nhớ rồi. Gớm chúng mày chỉ vẽ chuyện, các cụ nhà mình có ai mừng sinh nhật sinh nguyệt gì đâu mà ai cũng thọ cả. Ngay ba mẹ đây này, có nhớ được sinh vào cái ngày nào đâu, đừng nói là mừng với vui.

Bà đưa tay sửa lại cổ áo cho con, trêu :

- Thế là loay hoay suốt cả chiều nay vì bộ quần áo với đôi giày này đấy.

Thảo ấp úng. Bà hỏi tiếp :

- Thế còn cái gói gì thế kia ?

- Quà con mừng nó đấy mà.

- Sao không bảo mẹ, mẹ cho tiền mua ? Tiền ở đâu ?

- Con để dành.

- Mua thế này thì hết, còn gì đâu mà tiêu. Thôi cứ đi đi. Rồi về mẹ cho.

Bà nói với thêm :

- À, mà cậu hung cục lắm đấy nhá. Lúc nãy mẹ thấy chưa gì đã đỏ mặt tía tai lên. Giá mẹ không lên kịp chắc là xông vào tát em ngay đấy. Thôi đi không có muộn.

*

Ngày 18 – 6

Ơ hay ! Sao mình không ngủ được là làm sao ! Một giờ khuya rồi. Ngày mai có hai giờ Việt văn, vào lớp mà ngái ngủ là chết với ông Hoài ! Ông thầy gì mà dữ ác.

Gió thổi mát quá. Nhưng làm sao mát cho bằng ngọn gió yêu thương. Ngọn gió đưa mình vào cảnh lung linh huyền ảo và những xúc động bồi hồi. Gió ơi ! Giá tôi có thể nương theo gió mà bay nhỉ, tôi sẽ thả cho thân tôi trôi nổi giữa không gian và nhờ gió cho tôi trôi giạt đến nhà Tuấn, không đúng, nhà chị Tâm.

Nhà chị Tâm có hàng rào sắt bên ngoài cổng, có cái sân rộng thênh thang, có cửa chính, các cửa sổ nhưng tất cả đều đóng kín mít. Nếu giờ này mình theo gió bay được đến nhà chị, mình cũng chỉ có thể ngồi ở ngoài cửa để biết chắc rằng trong nhà có một người đang trong giấc ngủ hồng nhung không mộng mị hay chỉ là giấc mộng thần tiên. Chị Tâm mà ngủ, chắc giống hệt « nàng công chúa ngủ trong rừng ».

Chị Tâm ơi ! Chị Tâm ơi ! Chắc chị không biết là Thảo đang nhớ chị đâu. Thôi chị cứ ngủ thật say, để mình Thảo thao thức cũng đủ. Chị cứ ngủ say cho giống « công chúa ngủ trong rừng ». Sáng nay tuy không có hoàng tử đánh thức, chị cũng vẫn tỉnh dậy và vui vẻ như một con sơn ca, chị sẽ hát chào buổi sáng, bài hát trong trẻo như bài hát chị ca trong buổi kỷ niệm sinh nhật của cậu em trai.

Còn mình, linh cảm cho mình biết từ nay mình không còn yên ổn nữa. Hình như có một cái gì thay đổi lớn, không ồn ào, rất âm thầm nhưng tác dụng thật lớn lao. Có lẽ từ nay mình không còn dễ dàng ngồi giải bài tập toán say mê nữa. Tối qua, lúc về, Tuấn nó cảm ơn và nhắc mình đừng quên vụ chỉ cho nó cách lấy đạo hàm « nghề » của mình. Nhưng rồi chả biết mình có chỉ cho nó được nữa không ! Mình vừa bị cuốn vào một bài toán khó giải nhất từ trước đến giờ.

Ánh trăng vàng đẹp làm sao ! Đẹp như màu áo của chị Tâm buổi tối hôm qua. Tối hôm qua ! Tối hôm qua ! Sao mình nhắc mãi đến buổi tối ấy ? Cách tốt nhất để khỏi nhắc đến nó là ghi lại ở đây đầy đủ một lần.

Lúc được mẹ an ủi, hỏi han, mình vẫn còn tức. Con ranh thật lắm chuyện ; bộ nó tưởng con trai là gì cả đấy, thành ra không còn biết thế nào là trang điểm, cho con người nó đẹp hơn một tí. Nhưng khi ra đường, gió mát và không khí êm đềm về tối làm cho mình thấy dịu lòng. Thương mẹ thật, mẹ lo cho hai anh em thật đầy đủ và yêu thương săn sóc từng đứa một, từ những chuyện thật nhỏ nhặt. Còn Thanh nó chỉ tinh nghịch thôi, chứ cũng dễ thương lắm. Thanh nó thương mình ghê đi chứ ! Nhớ những tối mình học mệt, nó lấy tiền bỏ ống, lẻn đi mua Yaourt về cho mình ăn. Con bé vừa nhìn mình ăn, vừa cười : « Anh Thảo yên chí đi, ăn Yaourt anh sẽ có một làn da tươi mát, mịn màng ». Con bé lúc nào cũng có thể đùa nghịch được, lắm lúc làm mình phát tức, nhưng nghĩ lại, thật dễ yêu. Thanh ạ, anh em mình sẽ thương yêu nhau cho gia đình yên ấm, cho ba mẹ vui nhé.

Tối nay nhà thằng Tuấn trang hoàng thật sang. Thật ra chỉ có thêm mấy cái đèn màu, vài sợi dây hoa và thu dẹp đi một ít đồ đạc lỉnh kỉnh, căn phòng mọi ngày trông rộng ra và đẹp hơn lên. Nhác thấy mình Tuấn chạy vội ra ; thằng này hôm nay ăn mặc bảnh tệ. Phải rồi, có chị Tâm lo cho cơ mà ! Thằng khỉ còn bày đặt đưa tay ra bắt nữa chứ. Rõ khỉ !

Mình là « ông » khách đến muộn nhất nên khi vừa vào phòng, Tuấn làm luôn một màn giới thiệu. Khách hôm nay gồm bốn vị phe kẹp tóc và năm vị phe ta, kể cả mình, không kể chủ là Tuấn. Mình hơi giật mình vì nhận ra có cả Thúy, không biết sao Tuấn nó mời được cô bé. Nhưng tự nhiên mình thấy mất cảm tình với Thúy ngay ; Thúy luôn luôn quay sang cười tít cả mắt với một tên « húi cua » ngồi bên cạnh, còn tên này tỏ ra dáng lừ đừ, lừng khừng, cứ làm như cái vẻ bất cần đời. Khi được giới thiệu, mình mới biết tên đó học trên mình một lớp, vừa thi xong Tú tài hai và đang chờ kết quả. Tú tài hai thì kệ chứ !. Khinh người trông thật dễ ghét.

Mấy vị con trai kia không có gì đặc biệt. Có một chàng hình như có vẻ háu ăn vì cứ vạch tay áo xem đồng hồ luôn, còn lưỡi thì cứ liếm môi mãi. Mình cũng háu ăn chứ, nhưng ai lại làm thế bao giờ.

Mình thích để ý đến các cô hơn, bọn con trai thì quen thuộc quá, đứa nào cũng từa tựa như nhau. Thúy dễ thương thật đấy, nhưng mình đã lỡ không thích từ lúc mới tới rồi nên nhất định sẽ không thích luôn. Bên cạnh Thúy có một cô mặc áo hồng, tên cũng là Hồng, cô này hình như thích màu hồng, khăn tay của cô ta cũng bằng lụa hồng, ngực áo cài một cái hoa hồng và khi được giới thiệu, hai má cô ấy cũng hồng lên luôn, nghĩa là cô ấy « hồng cùng mình ». Cách cô Hồng một người là Vân, Vân nhỏ xíu trông cứ như là con nít, vậy mà học lớp 12 Hội Việt Mỹ cùng với Tuấn rồi đấy ! Cô bé có vẻ thương Tuấn, cứ nhìn anh chàng chạy lăng xăng rồi cười một mình. Còn bên cạnh mình là chị Tâm. Tuấn bảo : « Hôm nay Tuấn mời chị Tâm làm thượng khách, chị không phải chạy lên chạy xuống dọn dẹp như mọi ngày, để mặc Tuấn lo liệu », chị Tâm vừa cười vừa nói nhanh với mình như thế khi nghe Tuấn gọi rối rít : « Chị Tâm lấy hộ Tuấn cái mở nước ngọt đi ». Nhìn dáng chị đi nhanh nhẹn và uyển chuyển, mình thấy vui vui, tự nhiên thế.

Chị Tâm, bây giờ không còn phải là thượng khách, lấy cái mở nước ngọt lên cho Tuấn rồi lại trở xuống khuân lên lu bù bánh kẹo và trái cây. Xong xuôi, chị trở lại ngồi ở ghế bên cạnh mình, lấy cái khăn tay lau mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Mình hỏi : « Chị Tâm có mệt không ? » Chị lắc đầu : « Mệt gì đâu em, tại chị chưa quen lắm với khí hậu Saigon nên hay đổ mồ hôi đấy ». Rồi chị cười : « Tuấn thì nó không bao giờ biết hỏi chị một câu như Thảo vừa hỏi ».

Tất cả đã xong xuôi, chỉ còn chờ khai mạc, vậy mà Tuấn nhà ta cứ quay ra quay vào mãi. Chị Tâm nhắc nhỏ : « Bắt đầu đi Tuấn ! » Anh chàng luống cuống, mặt đỏ rừ. Ơ hay, Tuấn mà cũng biết xấu hổ ta ! Mọi ngày hắn đùa như quỉ dẫy, la hét rùm trời cơ mà. Anh chàng hỏi chị : « Nói cái gì bây giờ ? », chị Tâm bảo : « Thì nói lý do rồi mời mọi người ăn bánh vậy ». Tuấn ta luống cuống ; cuối cùng ấp úng : « Thưa các bạn, hôm nay là ngày sinh nhật của tôi… » Đến đây thì anh chàng tắc tịt luôn. May quá, một tràng pháo tay nổi lên… cứu vãn tình thế. Đó là công của Vân, cô bé vừa vỗ tay vừa nhìn Tuấn trìu mến lẫn thương hại. Chị Tâm đành phải đỡ lời : « Hôm nay Tuấn tròn mười bảy tuổi đấy, các bạn của Tuấn nếu mến Tuấn thì phải vui thật nhiều và ăn cho thật nhiều bánh. Ba má Tuấn hôm nay có việc phải vắng nhà, tất cả cứ việc tự nhiên nhé ». Lại một hồi vỗ tay nữa. Không khí trở nên vui nhộn, một chàng hỏi : « Thế không có cái bánh với mười bảy cây nến à ? ». Tuấn đã lấy lại phong độ, giả bộ đưa ngón tay lên miệng cắn rồi nói giọng ỏn ẻn : « Em chả… làm vậy nó con gái lắm, kỳ quá à ». Giọng nói và bộ điệu của Tuấn làm mọi người cười rộ. Dân chúng nói chuyện thật nhiều và ăn bánh thật khỏe, tiếp nhau cũng thật khỏe luôn, nhất là Thúy và anh chàng lừng khừng. Ý hẳn họ muốn áp dụng đúng câu tục ngữ : « Muốn ăn gắp bỏ cho người ». Mình thì chả thế được. À, hóa ra như vậy đối với người ta mình vẫn còn là thỏ đế.

Chị Tâm hỏi :

- Thảo không ăn bánh đi ? Đố Thảo biết bánh ai làm đấy ?

Mình cũng đủ thông mình để trả lời :

- Thì chị làm chứ ai.

- Thế Thảo không ăn tức là Thảo chê chị chứ gì ?

Chị Tâm hỏi ác quá mình chỉ cười trừ rồi xắn lấy một miếng bánh nhỏ, nuốt xong bèn khen ngay :

- Chị Tâm làm bánh khéo quá ! Hèn gì Tuấn bảo chị thật tuyệt.

Mắt chị Tâm hơi tròn lại, chị ghé sát vào mình, hỏi :

- Thảo bảo gì ? Tuấn nói gì với Thảo đấy ?

Mình không trả lời ngay được, vì hình như tim mình ngừng đập mất mấy nhịp. Mùi thơm nhẹ từ tóc, từ má, từ áo quần chị như quấn quít lấy mình. Có lẽ lúc ấy mặt mình hơi tái đi một chút, chị Tâm nhận ra hỏi vội :

- Thảo sao thế ?

Mình cố lấy lại bình tĩnh, trả lời trong hơi thở dồn dập :

- Không ! À, Tuấn bảo là chị thật tuyệt, chị săn sóc Tuấn từng ly từng tí.

Khuôn mặt chị Tâm hồng lên một chút, chị cười thật xinh :

- Tuấn đúng là mèo khen mèo dài đuôi. Chị phải làm trọn bổn phận người chị với các em chứ, cũng như chị của Thảo ở nhà vậy.

- Chị Tâm lầm rồi nhé, Thảo không có chị đâu ! Quần áo hôm nay Thảo lo ủi lấy, quà cho Tuấn Thảo lo sắm lấy.

Khiếp, không hiểu có cái gì xui khiến mà mình tả oán dữ quá ! Chị Tâm nhìn mình có vẻ thương thương, chị hỏi :

- Thảo có mấy anh em ?

- Thảo có hai anh em thôi, dưới Thảo là đứa em gái.

Chị Tâm cười :

- Ông anh trai như vậy là oai quá rồi còn gì nữa. Có em gái nó săn sóc cho.

Mình cải chính ngay :

- Em Thảo nó nghịch ghê lắm, lý lắc suốt ngày, với lại…

Mình tốp lại được, nhưng chị Tâm biết ngay mình định nói gì, chị tiếp :

- Với lại… hay bắt nạt Thảo chứ gì ! Không phải đâu Thảo ạ, bé ở nhà thương Thảo lắm đó, tính em nó thích đùa nghịch đấy thôi.

- Nhưng Thảo thích có chị hơn.

- Tuấn nó lại mong có em gái mà không được đấy. Gớm, ba anh em trai liền nhau làm chị lo cho nhiều khi bắt mệt.

- Mệt vậy, nhưng chị vẫn đủ sức để lo chứ ?

- Có gì, nói vậy chứ chị dư sức.

- Thế thì may quá !

Đôi lông mày chị Tâm hơi đưa lên cao :

- Sao, Thảo nói may là thế nào ?

Mình cười cười :

- May cho Thảo ấy mà, chị vẫn dư sức lo thì có thể chị có thêm một em trai nữa.

Chị Tâm hiểu, nhìn mình âu yếm :

- Thảo nhập đề quanh co mà khéo quá đi thôi. Thế Thảo bao nhiêu tuổi rồi ?

- Thảo bằng tuổi Tuấn mà, hơn Tuấn hai tháng ba ngày.

- Thế thì được đấy. Chị hơn Tuấn ba tuổi, hai mươi rồi chứ nhỏ nhít gì. Nhưng mà Thảo có phải là em ngoan không ?

- Có chứ ! Nhất định là Thảo ngoan rồi, chị bảo gì Thảo cũng nghe.

- Thật không ?

- Thật một trăm phần trăm.

- Tốt lắm, móc ngoéo đi nào !

À à, như vậy là chị Tâm vẫn còn trẻ con nhé, mình vừa cười vừa đưa ngón tay trỏ ra, ngón tay trỏ của chị Tâm chỉ nhỏ bằng ngón út của mình và trắng hồng trông thật dễ thương. Mình thật nhảm, lúc ngoéo tay như vậy mình lại rùng mình mất một cái, chị Tâm cười hỏi :

- Sao Thảo rùng mình thế ?

Mình đành phải chữa :

- Tại Thảo… cảm động.

- Cảm động hay không không biết, nhưng đã móc ngoéo tức là đã hứa rồi. Thảo nói Thảo là em ngoan, chị nói gì cũng nghe, vậy thì ngay bây giờ làm ơn ăn cho chị hết miếng bánh này.

Chị Tâm vừa nói vừa lấy một miếng bánh thật lớn vào dĩa của mình. Thôi chết ! Đã trót hứa rồi, đành phải nhận chứ biết làm sao đây. Thật ra miếng bày này ở nhà mình chỉ làm… một lần rưỡi là hết, nhưng ở đây nó kỳ kỳ làm sao ấy. Mình trợn mắt rồi… a la xô một hơi hết miếng bánh. Chị Tâm nhìn mình ăn có vẻ hài lòng, chị bảo :

- Có thế chứ, Thảo ngoan lắm. Trông Thảo ăn cứ như là thỏ ăn cà rốt vậy.

Chị nhìn mặt mình rồi cười dí dỏm :

- Mà Thảo này, Thảo mọc râu thật rồi, râu trắng.

Thôi chết, quê quá ! Kem dính mép mình rồi. Hình như lúc ấy mình đỏ mặt vì thấy mặt nong nóng. Mình nghiêng người đút tay vào túi quần tìm khăn tay, nhưng ác làm sao, lúc đi vội vàng quá khăn tay lại để quên ở nhà. Thật phiền, giá ở nhà thì cứ đưa lẹ tay lên chùi mép một cái là xong chuyện, hay là đưa lưỡi dài ra liếm mép một vòng rồi cũng xong luôn, nhưng mà ở đây làm vậy người ta, nhất là chị Tâm cười cho chết. Chị Tâm biết là mình không mang theo khăn, chị không cười nữa, đưa cho mình cái khăn chị vẫn cầm ở tay. Mình cầm cái khăn như máy và đưa lên miệng chùi lớp kem quái ác. Khăn của chị Tâm nhẹ và mềm, thơm một mùi là lạ, không hẳn là mùi nước hoa. Chị Tâm ơi, chị không biết là lúc lấy khăn chị lau miệng, Thảo đã nhẹ cắn góc khăn.

Có tiếng xôn xao :

- Tuấn mở quà ra xem đi nào.

Tuấn đi lại phía tủ búp-phê, trên mặt tủ xếp những gói quà xanh, đỏ do các bạn vừa đem tới rồi nhẹ tay, mở từng món quà. Thường thường toàn là sách vở. Có một quyển không biết ai đem lại, nhan đề : « Người con trai trước ngưỡng cửa thành hôn nên biết » làm cả bọn cười rộ. Một chàng hỏi :

- Bao giờ hở Tuấn ?

Tuấn cười :

- Tui còn nhi đồng mà, phải không chị Tâm ?

Rồi tiếp tục mở các gói quà khác.

Gói tiếp theo là một bộ sách Anh văn, chắc là của bé Vân, đồng chí Hội Việt Mỹ cả mà. Tuấn cười mà Vân cũng cười, mắt Vân có sao lóng lánh. Món quà đặc biệt nhất là một con dao bằng bạc lưỡi thật dài. Không ai hiểu công dụng và ý nghĩa của nó. Thủ phạm, anh chàng lừng khừng, lúc ấy mới lên tiếng :

- Tuấn dùng dao này để rọc những cuốn sách Tuấn vừa được các bạn tặng.

Câu giải thích làm không khí vui tươi hơn. Anh chàng lừng khừng này kể ra cũng tâm lý gớm, biết là học trò chỉ thường tặng nhau sách nên đã lo liệu… đầy đủ. Gói quà của mình Tuấn mở cuối cùng. Cả bọn khen đẹp rối rít. Ông « lừng khừng » lại tuyên bố :

- Vị nào còn lo xa hơn cả mỗ gia nữa. Cuốn Album nầy để dán hình đám cưới chàng Tuấn đây mà.

Anh chàng rõ vô duyên. Bộ chỉ hình đám cưới mới đáng dán vào Album, còn những hình khác thì bỏ hộp cất đi chắc ? Chị Tâm khều tay mình nói nhỏ :

- Chị biết cuốn Album này là của Thảo.

- Sao chị biết ?

- Tại lúc Tuấn mở gói quà này, chị thấy khuôn mặt Thảo trở nên nghiêm trọng.

- Chị Tâm giỏi tâm lý và nhận xét kỹ thật.

Chị cười :

- Nói đùa đấy ! Chị biết vì lúc Thảo đến, chị thấy Thảo ôm cái gói đó. Chứ nếu chị được cái tài bói giỏi như Thảo vừa nghĩ, dại gì chị chẳng cắp chiếu cắp tráp ra vỉa hè gần Lăng Ông hành nghề độ nhật.

Trời đã khuya, cả bọn rủ nhau ra ngoài vườn chơi. Không khí buổi tối thật dễ chịu. Hôm nay không mưa nên trên trời có những ngôi sao lấp lánh. Cả bọn rủ nhau chơi trò đếm sao, một anh chàng bị cận thị nặng dẫy nẩy lên phản đối, hô hoán lên rằng mọi người ăn gian, bắt nạt chàng ta, nhưng mặc, mọi người vẫn cứ lẩm bẩm : « Một ông sao sáng, hai ông sáng sao ». Chị Tâm đứng cạnh mình, hương tóc chị thơm nhè nhẹ và tà áo chị quấn lấy chân mình.

Chị Tâm hỏi :

- Ngôi sao của Thảo đâu ?

Mình chỉ tay lên trời. Chị Tâm bảo :

- Chị chẳng thấy đâu cả .

- Hai ngôi sao nó đứng cạnh nhau đấy. Ngôi này của Thảo, còn ngôi kia của chị…

Hai chị em yên lặng. Không biết chị Tâm nghĩ gì, chị cúi xuống thật nhanh rồi ngước nhìn hai ngôi sao đang nhấp nhánh. Chị em sao trông có vẻ nghịch ngợm nhưng thương nhau tệ ; giữa bầu trời bát ngát và có tới ngàn vạn vì sao, hai ngôi sao nhỏ bé đứng sát vào nhau như cần sự hiện diện của nhau. Chị Tâm nói khẽ :

- Ừ, sao của chị và của Thảo đứng cạnh nhau. Chị cũng đứng cạnh Thảo và chị thương Thảo.

Có một luồng gió mạnh làm những tà áo tung bay. Trên nền trời xanh thẫm những đám mây trôi dạt nhưng âm thầm, một vài vì sao lẩn khuất vào đêm. Chị Tâm đưa hai tay giữ thẳng vạt áo dài, quay gót vào trong .

Buổi họp bạn chấm dứt, mọi người lại thêm một lần chúc tụng Tuấn rồi theo nhau trở về. Tuấn giữ mình lại cho đến khi các bạn khác đã về hết, anh chàng hỏi :

- Sao lúc nãy không chịu nói chuyện với Thúy. Ta mời Thúy vì nhà ngươi đấy. Muốn dànhcho nhà ngươi một sự thích thú bất ngờ mà.

Mình cười :

- Bất ngờ thật, nhưng không thích thú !

Tuấn nhăn trán :

- Sao thế ?

- Tại không thích vậy thôi.

- Thế hôm nay không vui à ?

- Đâu có ! Vui lắm Tuấn ạ. Chị Tâm thật tuyệt, đúng như mày nói.

Khuôn mặt Tuấn đang băn khoăn bỗng trở nên vui vẻ, Tuấn vỗ vai mình :

- Đấy đã bảo mà !

Rồi anh chàng vanh vách kể :

- Trang hoàng nhà cửa cũng chị Tâm, mua sắm cũng chị Tâm, làm bánh cũng chị Tâm, xếp đặt cũng chị Tâm luôn.

Mình cười :

- Thế mày làm cái gì ?

Tuấn nghe hỏi, cũng nhe răng cười nốt :

- Tại vui quá, tao chả biết phải làm gì cả !

Trời đã khuya, mình cáo từ :

- Thôi, về đây Tuấn ơi. Chị Tâm đâu rồi ? Tao chào để về chứ.

Cả hai nhìn vào trong nhà. Chị Tâm đã thay áo ngắn và đang thu dọn ly chén ngổn ngang trên bàn. Mặc áo ngắn chị có vẻ nhỏ hơn lúc mặc áo dài, tóc chị buộc cao để lộ khuôn mặt trắng hồng xinh xắn, đôi môi chị mấp máy thật dễ thương, hình như chị đang hát nho nhỏ một bài gì trong miệng. Tuấn đứng ở ngưỡng cửa hỏi to :

- Chị Tâm ơi, Thảo nó chào chị, đi về.

Chị Tâm ngừng tay, ngước nhìn rồi bước nhanh ra. Tuấn bô bô :

- Thảo là bạn thân nhất của em đấy chị Tâm.

Chị Tâm cười :

- Biết rồi. Thôi em để Thảo về, trời khuya rồi đó.

Rồi quay qua mình :

- Cám ơn Thảo. Ít khi chị thấy Tuấn nó vui như hôm nay. Hôm nào rảnh rỗi, thi cử xong xuôi, nhớ lại chơi với chị và Tuấn nhé.

Hai chị em Tuấn đưa mình ra tận cổng…

Và bây giờ mình ngồi đây viết nhật ký như điên, chưa bao giờ mình viết dài như thế này, đến thành văn sĩ mất thôi. Chị Tâm, nếu Thảo thành văn sĩ, Thảo sẽ viết truyện tặng chị nhé. Tại sao gặp chị rồi Thảo thấy xôn xao thế nào, cái cảm giác lạ kỳ, lâng lâng hơn cả lần đầu tiên Thảo nhấp môi vào ly rượu Champagne. Chị bằng lòng cho Thảo thương chị nhất trên đời không nhỉ ?

Thôi, chắc mình cũng phải đi nhủ, ngày mai lại đi học. Nghỉ hè rồi mà nhà trường cứ bắt đi học thêm hoài ! Mình muốn đỗ năm nay nhưng tự nhiên bây giờ cảm thấy câu chuyện thi đỗ trở nên khó khăn. Bắt đền chị đấy chị Tâm ạ. Còn Tuấn, tao cảm ơn mày nhiều, nhưng lần sau có gì thì đừng mời bé Thúy nữa nhé. Cứ nhờ chị Tâm làm bánh là tao vui.

________________________________________________________________________________ 
< Xem lại CHƯƠNG MỘT                                                                   Xem tiếp CHƯƠNG BA >

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét