Tặng An
Khi trên tay ngoan hiền viên phấn trắng
(Màu đãi bôi, lừa dối của cuộc đời)
Khi dõi mắt nhìn học trò thinh lặng
Có phải là hạnh phúc mãi không vơi?
Có phải là hạnh phúc mãi không vơi?
Lúc đang đứng giảng bài trong lớp học
Cây cối cũng ngoan ngoãn nghe tiếng người
Và bụi phấn nằm làm duyên trên tóc.
Và bụi phấn nằm làm duyên trên tóc
Bay vào hồn, vương buồng phổi lao xao.
Thương học trò, nên từng ngày khó nhọc.
Biết mai sau, có ai khóc tiễn chào?
Biết mai sau có ai khóc tiễn chào?
Hay chỉ hững hờ như mây là lượt.
Thôi, chỉ cầu học trò lớn lên mau
Theo lời giảng, làm con yêu đất nước.
Theo lời giảng làm con yêu đất nước.
Ôi học trò, vinh dự biết bao nhiêu.
Và lúc đó, có phải là hạnh phúc
Đã đổ vào tim, cuồn cuộn thủy triều?
LÊ NGUYỄN MAI TRẮNG
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 229, ra ngày 1-12-1974)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét