7
- Thục à, còn mấy ngày nữa là anh Ngự về rồi.
Đang mải mê xem báo, nghe chị hỏi Thục vội ngẩng lên:
- Thiều nói gì ạ?
Thiều lập lại:
- Còn mấy ngày nữa anh Ngự về.
Thục lơ đãng:
- Dạ…
Thục không mấy chú ý đến ngày về của Ngự vì thật ra Thục đâu có muốn đóng vai trò bất đắc dĩ đó! Chỉ có với Thiều, thời gian càng gần ngày Ngự hồi hương càng làm cho Thiều cuống quýt thôi. Đôi khi Thiều nghĩ, hay là cứ liều mạng gặp đại Ngự rồi chuyện tới đâu thì tới nhưng lý trí Thiều lại cản ngăn. Không được! Thiều không được quyền làm Ngự thất vọng. Nếu Thiều không thương Ngự thì dễ, sao cũng được, nhưng đàng này Thiều thương mến Ngự và không bao giờ đủ can đảm đạp đổ trong tâm hồn Ngự lâu đài mộng mơ! Dù sao, Thục cũng là em ruột của Thiều! Để Thục gặp Ngự thay cho Thiều không có gì là trái cả… Từ bên cạnh Thiều và Thục, chiếc máy phát thanh nhỏ đang nhè nhẹ vang ra giọng ca của một nữ ca sĩ thời danh “Tuổi nào ngồi ngóng mây bay ngang trời, mưa mây đan trên vùng tóc dại bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này… em xin tuổi nào còn tuổi nào cho em… trời xanh trong mắt em sâu, mưa xuống vây quanh giọt sầu…”. Lời nhạc dễ thương một cách thấm thía! Lời ca làm Thục chợt nhớ đến Hoạt và những lần Hoạt đến chơi. Nhìn Hoạt, Thục ngầm biết Hoạt rất thương Thiều. Để ý thêm nhiều chút nữa, Thục nắm chắc trong tay ý nghĩ của mình là đúng. Thục định hôm nào sẽ trêu Hoạt chơi để bắt nạt Hoạt mà vòi quà chứ! Có điều Thục thấy hình như Thiều không mảy may biết gì về tình cảm đó của Hoạt dành cho Thiều. Thục chợt thấy tất cả gút mắc của con đường tình cảm. Chỉ là sự đuổi bắt giữa những chiếc bóng mà thôi. Rốt cuộc lại, sẽ chẳng ai bắt gặp được gì cả. Thục luôn chủ trương sống cho bổn phận, công việc, học hành, tình cảm là thứ yếu và chỉ nên nhường một bên. Mang tình cảm vào đời sống chỉ tổ làm cho đời sống thêm đau xót. Một lần khi nghe Thục tâm sự như vậy, một đứa bạn gái đã bĩu môi bảo Thục: “Ừ phải, bây giờ thì cho mày ba hoa như vậy, nhưng chưa đâu Thục ạ. Mày chỉ nói được thế là bởi vì mày chưa gặp được thần tượng của mày đó thôi. Một ngày nào đó khi mày đã phải lòng một hoàng tử nào rồi, mày sẽ thấy tình cảm là trên hết và lúc đó mày mới thấy quan niệm của mày sai”. Thục và con nhỏ bạn cãi nhau kịch liệt rồi đành huề vì mỗi đứa có một lý lẽ riêng nhưng Thục vẫn nhớ như in vào đầu óc lập luận của nhỏ bạn. Bây giờ nhìn vào bộ ba Thiều - Ngự - Hoạt, Thục càng thấy quan niệm của mình đáng giá hơn. Yêu làm gì cho khổ nhỉ. Và Thục đã mang ý nghĩ sẽ nói cho Thiều biết nhận xét của mình về Hoạt… Thục đề nghị:
- Thiều đàn em nghe một bản đi Thiều!
Thiều hạ giọng:
- Lười quá.
Thục nhăn mặt:
- Kệ! Thiều ca nữa, bản nào Thiều thích nhất đó!
Nói xong Thục quay vào lấy cây đàn. Thiều so phím rồi hát: “Ừ thôi em về, chiều mưa giông tới…. bây giờ anh vui, lời ca anh mỏi, nỗi lòng anh say…”
Thục khen rối rít:
- Bài này Thiều ca hay ác.
- Anh Hoạt dạy đó.
Thục “nhập đề” luôn.
- Thiều nè, em hỏi thiệt, Thiều thấy anh Hoạt thế nào?
Thiều thản nhiên:
- Chả thế nào cả, thường thôi.
Thục nhún vai:
- Sức mấy! Em thì em thấy khác.
- Khác ở chỗ nào?
Thục đưa một ngón tay lên môi, bí mật:
- Anh Hoạt thương Thiều đó!
Thiều nhìn Thục ngạc nhiên. Con bé hôm nay ăn nói lạ.
- Bậy!
- Bậy gì. Em nói thật đó, em để ý nhận xét nhiều rồi mời dám nói vậy chứ đâu phải khơi khơi mà em nói.
Thiều la em:
- Thục không được nói vậy nghen, lỡ anh Hoạt nghe ảnh giận.
- Ở mà giận, chắc ảnh còn thích nữa chớ.
Thục nói xong cười, bỏ chạy ra nhà sau. Điều tiết lộ của Thục làm Thiều hoang mang. Có thật vậy không? Bộ… Hoạt thương Thiều thật sao? Một đứa con gái tật nguyền mà vẫn được thương sao? Đồng thời, Thiều chợt nhớ đến ánh mắt Hoạt nhìn mình những lần Thiều kể lể chuyện Ngự. Đột nhiên Thiều nghe một niềm ân hận len lén đi vào tâm não. Nếu quả thật Hoạt thương Thiều thì lâu nay Thiều đã làm khổ Hoạt mà Thiều không hay. Nhưng làm sao bây giờ? Hoạt kín đáo quá! Muộn màng hết! Thiều chép miệng nhủ thầm. Cầu mong sao cho ước đoán của Thiều không phải là sự thật…
- Xin lỗi cô cho tôi hỏi cô Thiều ạ.
Người con trai đứng trước mặt Thiều mang một vóc dáng cao cao gầy gầy, khuôn mặt dài với đôi mắt chìm dưới một vầng trán quá rộng được che phủ bởi mớ tóc bồng bềnh rất nghệ sĩ. Người con trai mặc một chiếc chemise trắng tinh tươm và quần sẫm màu. Giọng nói ấm và ngọt. Tim Thiều như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, hai bàn tay lạnh lẽo bất động trên thành xe lăn. Ngự đó, làm sao bây giờ? Ngự đó, trước mặt nhưng mình không có quyền nhận! Đôi môi Thiều run run:
- Xin lỗi, ông là ai?
- Tôi là Ngự, Trần Hoàng Ngự. Không biết Thiều có nhà không ạ?
Thiều chua xót đến tê tái. Phải rồi, làm sao Ngự ngờ được chính Thiều đang hiện diện trước mặt Ngự? Làm sao Ngự ngờ được người con gái trong mơ của mình lại ngồi trên chiếc xe lăn. Cho nên Ngự không thể nào cúi xuống nhỏ nhẹ hỏi “Có phải cô là Thiều?” mà lại hỏi “Thiều có nhà không?”. Sự đau đớn làm Thiều nghẹn tiếng. Thiều nắm chặt hai bàn tay vào nhau, thu hết bình tĩnh nói nhỏ:
- Dạ mời ông ngồi. Thưa… ông kiếm... em tôi có việc gì?
Ngự tần ngần:
- Tôi từ xa về. Nếu Thiều vắng thì tôi xin kiếu, chiều tôi trở lại.
Thiều vội vã lắc đầu:
- Xin lỗi ông tôi hơi tò mò. Ông ngồi chơi đi ạ. Thiều có nhà đấy.
Ngự bước tới ngồi vào chiếc canapé. Ngự thật sự xúc động khi nhìn thấy người con gái này mà ngay phút đầu Ngự đoán là chị hay em của Thiều. Thiều quay vào gọi to:
- Vú Năm ơi!
Vú Năm chạy ra. Thiều nói nhỏ nhờ vú gọi Thục dùm. Khi Thục xuất hiện một cách bỡ ngỡ nơi ngưỡng cửa, Thiều vội ra dấu cho em rồi nói luôn:
- Có anh Ngự từ xa về muốn gặp em đó.
Thục nhìn người con trai lạ rồi nhìn chị trong một giây ngạc nhiên. Rồi Thục nhớ đến phận sự phải làm, đến vai trò phải đóng. Vai trò mà Thiều đã ân cần dặn dò. Thục bước đến bên salon, cúi chào Ngự!
- Thưa… anh mới về!
Cảm nghĩ đầu tiên của Ngự là hai chị em nhà này giống nhau. Và Thiều xinh hơn tưởng tượng của Ngự rất nhiều. Ngự nói:
- Anh vừa đến sáng nay… vội đến Thiều.
Thục cố làm quen với hoàn cảnh mới… Trong khi Thục và Ngự nói chuyện, Thiều lặng lẽ lăn xe vào bên trong. Từng câu nói chuyện của Thục và Ngự như đóng vào tim Thiều những nhát búa. Thiều muốn khóc nhưng nước mắt đã chạy trốn đâu mất, Thiều muốn gào lên nhưng âm thanh không kết tụ, Thiều muốn được hôn mê nhưng Thiều vẫn tỉnh. Biết làm sao bây giờ? Người thương của Thiều đó mà Thiều đành cúi mặt làm ngơ. Ngự thật đúng là một hình ảnh trong mơ của Thiều! Khuôn mặt đó, vóc dáng đó, không phải dành cho mình! Nỗi chua xót dậy lên rồi loang ra trên từng cảm nghĩ của người con gái. Thiều gục mặt vào hai bàn tay, không biết nên nghĩ gì và nhớ gì.
Một bàn tay đập nhẹ lên vai Thiều rồi tiếng Thục:
- Thiều!
Thiều ngước nhìn em:
- Ngự về rồi à?
- Dạ!
- Có gì trắc trở không?
Thục ngồi xuống bên chị:
- Không Thiều ạ. Anh Ngự nói chuyện rất hay... có điều em cứ quen miệng xưng Thục hoài.
Thiều kêu lên:
- Chết, có sao không?
Thục lắc đầu:
- Chả sao. Anh ấy ngạc nhiên, em bèn giải thích Thiều là tên Thiều, lúc em gửi thư cho anh ấy, em sợ nên nhờ Thiều cho mượn tên đỡ.
Thục thông minh thật. Thiều nói:
- Ngự có thắc mắc tại sao lúc nãy Ngự vào hỏi mà chị lại gọi Thục?
- Dạ có. Nhưng em bảo tại em kể chuyện em và anh ấy cho chị nghe nên chị đoán ra.
Giọng Thục trong như pha lê và có một chút gì hớn hở trong đó. Thiều thoáng rùng mình khi chợt thấy hình như mình đang giận Thục. Thục có lỗi gì đâu? Ngự có lỗi gì đâu? Không ai có lỗi gì cả… mọi người đều vô tội, chỉ chua xót cho mình. Thiều hỏi:
- Bao giờ Ngự trở lại?
- Dạ, ngày mai.
Rồi Thục ngập ngừng. Thiều hỏi em:
- Gì đó Thục?
- Anh Ngự nói chuyện làm em khớp nhiều lúc suýt lộ.
Thiều trấn an em:
- Không sao đâu, chị tin là Thục đủ khả năng.
Câu nói của Thiều nặng nề và buồn lạ. Thục nhìn chị rồi cũng đâm buồn lây. Tự dưng Thiều nói:
- Thục đưa chị vào phòng hộ.
Thiều thèm được nằm một mình, không biết để làm gì!
Đang mải mê xem báo, nghe chị hỏi Thục vội ngẩng lên:
- Thiều nói gì ạ?
Thiều lập lại:
- Còn mấy ngày nữa anh Ngự về.
Thục lơ đãng:
- Dạ…
Thục không mấy chú ý đến ngày về của Ngự vì thật ra Thục đâu có muốn đóng vai trò bất đắc dĩ đó! Chỉ có với Thiều, thời gian càng gần ngày Ngự hồi hương càng làm cho Thiều cuống quýt thôi. Đôi khi Thiều nghĩ, hay là cứ liều mạng gặp đại Ngự rồi chuyện tới đâu thì tới nhưng lý trí Thiều lại cản ngăn. Không được! Thiều không được quyền làm Ngự thất vọng. Nếu Thiều không thương Ngự thì dễ, sao cũng được, nhưng đàng này Thiều thương mến Ngự và không bao giờ đủ can đảm đạp đổ trong tâm hồn Ngự lâu đài mộng mơ! Dù sao, Thục cũng là em ruột của Thiều! Để Thục gặp Ngự thay cho Thiều không có gì là trái cả… Từ bên cạnh Thiều và Thục, chiếc máy phát thanh nhỏ đang nhè nhẹ vang ra giọng ca của một nữ ca sĩ thời danh “Tuổi nào ngồi ngóng mây bay ngang trời, mưa mây đan trên vùng tóc dại bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này… em xin tuổi nào còn tuổi nào cho em… trời xanh trong mắt em sâu, mưa xuống vây quanh giọt sầu…”. Lời nhạc dễ thương một cách thấm thía! Lời ca làm Thục chợt nhớ đến Hoạt và những lần Hoạt đến chơi. Nhìn Hoạt, Thục ngầm biết Hoạt rất thương Thiều. Để ý thêm nhiều chút nữa, Thục nắm chắc trong tay ý nghĩ của mình là đúng. Thục định hôm nào sẽ trêu Hoạt chơi để bắt nạt Hoạt mà vòi quà chứ! Có điều Thục thấy hình như Thiều không mảy may biết gì về tình cảm đó của Hoạt dành cho Thiều. Thục chợt thấy tất cả gút mắc của con đường tình cảm. Chỉ là sự đuổi bắt giữa những chiếc bóng mà thôi. Rốt cuộc lại, sẽ chẳng ai bắt gặp được gì cả. Thục luôn chủ trương sống cho bổn phận, công việc, học hành, tình cảm là thứ yếu và chỉ nên nhường một bên. Mang tình cảm vào đời sống chỉ tổ làm cho đời sống thêm đau xót. Một lần khi nghe Thục tâm sự như vậy, một đứa bạn gái đã bĩu môi bảo Thục: “Ừ phải, bây giờ thì cho mày ba hoa như vậy, nhưng chưa đâu Thục ạ. Mày chỉ nói được thế là bởi vì mày chưa gặp được thần tượng của mày đó thôi. Một ngày nào đó khi mày đã phải lòng một hoàng tử nào rồi, mày sẽ thấy tình cảm là trên hết và lúc đó mày mới thấy quan niệm của mày sai”. Thục và con nhỏ bạn cãi nhau kịch liệt rồi đành huề vì mỗi đứa có một lý lẽ riêng nhưng Thục vẫn nhớ như in vào đầu óc lập luận của nhỏ bạn. Bây giờ nhìn vào bộ ba Thiều - Ngự - Hoạt, Thục càng thấy quan niệm của mình đáng giá hơn. Yêu làm gì cho khổ nhỉ. Và Thục đã mang ý nghĩ sẽ nói cho Thiều biết nhận xét của mình về Hoạt… Thục đề nghị:
- Thiều đàn em nghe một bản đi Thiều!
Thiều hạ giọng:
- Lười quá.
Thục nhăn mặt:
- Kệ! Thiều ca nữa, bản nào Thiều thích nhất đó!
Nói xong Thục quay vào lấy cây đàn. Thiều so phím rồi hát: “Ừ thôi em về, chiều mưa giông tới…. bây giờ anh vui, lời ca anh mỏi, nỗi lòng anh say…”
Thục khen rối rít:
- Bài này Thiều ca hay ác.
- Anh Hoạt dạy đó.
Thục “nhập đề” luôn.
- Thiều nè, em hỏi thiệt, Thiều thấy anh Hoạt thế nào?
Thiều thản nhiên:
- Chả thế nào cả, thường thôi.
Thục nhún vai:
- Sức mấy! Em thì em thấy khác.
- Khác ở chỗ nào?
Thục đưa một ngón tay lên môi, bí mật:
- Anh Hoạt thương Thiều đó!
Thiều nhìn Thục ngạc nhiên. Con bé hôm nay ăn nói lạ.
- Bậy!
- Bậy gì. Em nói thật đó, em để ý nhận xét nhiều rồi mời dám nói vậy chứ đâu phải khơi khơi mà em nói.
Thiều la em:
- Thục không được nói vậy nghen, lỡ anh Hoạt nghe ảnh giận.
- Ở mà giận, chắc ảnh còn thích nữa chớ.
Thục nói xong cười, bỏ chạy ra nhà sau. Điều tiết lộ của Thục làm Thiều hoang mang. Có thật vậy không? Bộ… Hoạt thương Thiều thật sao? Một đứa con gái tật nguyền mà vẫn được thương sao? Đồng thời, Thiều chợt nhớ đến ánh mắt Hoạt nhìn mình những lần Thiều kể lể chuyện Ngự. Đột nhiên Thiều nghe một niềm ân hận len lén đi vào tâm não. Nếu quả thật Hoạt thương Thiều thì lâu nay Thiều đã làm khổ Hoạt mà Thiều không hay. Nhưng làm sao bây giờ? Hoạt kín đáo quá! Muộn màng hết! Thiều chép miệng nhủ thầm. Cầu mong sao cho ước đoán của Thiều không phải là sự thật…
*
- Xin lỗi cô cho tôi hỏi cô Thiều ạ.
Người con trai đứng trước mặt Thiều mang một vóc dáng cao cao gầy gầy, khuôn mặt dài với đôi mắt chìm dưới một vầng trán quá rộng được che phủ bởi mớ tóc bồng bềnh rất nghệ sĩ. Người con trai mặc một chiếc chemise trắng tinh tươm và quần sẫm màu. Giọng nói ấm và ngọt. Tim Thiều như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, hai bàn tay lạnh lẽo bất động trên thành xe lăn. Ngự đó, làm sao bây giờ? Ngự đó, trước mặt nhưng mình không có quyền nhận! Đôi môi Thiều run run:
- Xin lỗi, ông là ai?
- Tôi là Ngự, Trần Hoàng Ngự. Không biết Thiều có nhà không ạ?
Thiều chua xót đến tê tái. Phải rồi, làm sao Ngự ngờ được chính Thiều đang hiện diện trước mặt Ngự? Làm sao Ngự ngờ được người con gái trong mơ của mình lại ngồi trên chiếc xe lăn. Cho nên Ngự không thể nào cúi xuống nhỏ nhẹ hỏi “Có phải cô là Thiều?” mà lại hỏi “Thiều có nhà không?”. Sự đau đớn làm Thiều nghẹn tiếng. Thiều nắm chặt hai bàn tay vào nhau, thu hết bình tĩnh nói nhỏ:
- Dạ mời ông ngồi. Thưa… ông kiếm... em tôi có việc gì?
Ngự tần ngần:
- Tôi từ xa về. Nếu Thiều vắng thì tôi xin kiếu, chiều tôi trở lại.
Thiều vội vã lắc đầu:
- Xin lỗi ông tôi hơi tò mò. Ông ngồi chơi đi ạ. Thiều có nhà đấy.
Ngự bước tới ngồi vào chiếc canapé. Ngự thật sự xúc động khi nhìn thấy người con gái này mà ngay phút đầu Ngự đoán là chị hay em của Thiều. Thiều quay vào gọi to:
- Vú Năm ơi!
Vú Năm chạy ra. Thiều nói nhỏ nhờ vú gọi Thục dùm. Khi Thục xuất hiện một cách bỡ ngỡ nơi ngưỡng cửa, Thiều vội ra dấu cho em rồi nói luôn:
- Có anh Ngự từ xa về muốn gặp em đó.
Thục nhìn người con trai lạ rồi nhìn chị trong một giây ngạc nhiên. Rồi Thục nhớ đến phận sự phải làm, đến vai trò phải đóng. Vai trò mà Thiều đã ân cần dặn dò. Thục bước đến bên salon, cúi chào Ngự!
- Thưa… anh mới về!
Cảm nghĩ đầu tiên của Ngự là hai chị em nhà này giống nhau. Và Thiều xinh hơn tưởng tượng của Ngự rất nhiều. Ngự nói:
- Anh vừa đến sáng nay… vội đến Thiều.
Thục cố làm quen với hoàn cảnh mới… Trong khi Thục và Ngự nói chuyện, Thiều lặng lẽ lăn xe vào bên trong. Từng câu nói chuyện của Thục và Ngự như đóng vào tim Thiều những nhát búa. Thiều muốn khóc nhưng nước mắt đã chạy trốn đâu mất, Thiều muốn gào lên nhưng âm thanh không kết tụ, Thiều muốn được hôn mê nhưng Thiều vẫn tỉnh. Biết làm sao bây giờ? Người thương của Thiều đó mà Thiều đành cúi mặt làm ngơ. Ngự thật đúng là một hình ảnh trong mơ của Thiều! Khuôn mặt đó, vóc dáng đó, không phải dành cho mình! Nỗi chua xót dậy lên rồi loang ra trên từng cảm nghĩ của người con gái. Thiều gục mặt vào hai bàn tay, không biết nên nghĩ gì và nhớ gì.
Một bàn tay đập nhẹ lên vai Thiều rồi tiếng Thục:
- Thiều!
Thiều ngước nhìn em:
- Ngự về rồi à?
- Dạ!
- Có gì trắc trở không?
Thục ngồi xuống bên chị:
- Không Thiều ạ. Anh Ngự nói chuyện rất hay... có điều em cứ quen miệng xưng Thục hoài.
Thiều kêu lên:
- Chết, có sao không?
Thục lắc đầu:
- Chả sao. Anh ấy ngạc nhiên, em bèn giải thích Thiều là tên Thiều, lúc em gửi thư cho anh ấy, em sợ nên nhờ Thiều cho mượn tên đỡ.
Thục thông minh thật. Thiều nói:
- Ngự có thắc mắc tại sao lúc nãy Ngự vào hỏi mà chị lại gọi Thục?
- Dạ có. Nhưng em bảo tại em kể chuyện em và anh ấy cho chị nghe nên chị đoán ra.
Giọng Thục trong như pha lê và có một chút gì hớn hở trong đó. Thiều thoáng rùng mình khi chợt thấy hình như mình đang giận Thục. Thục có lỗi gì đâu? Ngự có lỗi gì đâu? Không ai có lỗi gì cả… mọi người đều vô tội, chỉ chua xót cho mình. Thiều hỏi:
- Bao giờ Ngự trở lại?
- Dạ, ngày mai.
Rồi Thục ngập ngừng. Thiều hỏi em:
- Gì đó Thục?
- Anh Ngự nói chuyện làm em khớp nhiều lúc suýt lộ.
Thiều trấn an em:
- Không sao đâu, chị tin là Thục đủ khả năng.
Câu nói của Thiều nặng nề và buồn lạ. Thục nhìn chị rồi cũng đâm buồn lây. Tự dưng Thiều nói:
- Thục đưa chị vào phòng hộ.
Thiều thèm được nằm một mình, không biết để làm gì!
8
Thục đứng trước gương săm soi chiếc áo mới. Kiểu áo tunique này thật hợp với khổ người Thục. Tự dưng Thục liên tưởng tới Ngự. Không hiểu sao sau một vài lần nói chuyện với Ngự, Thục thấy nơi mình có một cái gì khó diễn tả. Mỗi lần Ngự đến, Thục vui mừng. Mỗi lần Ngự về, Thục buồn bã và cứ muốn cầm chân Ngự lại bằng bất cứ giá nào. Khi nào hơi lâu Ngự không đến là Thục thấy bồn chồn trong lòng. Thục thấy lo ngại thầm cho thái độ của mình. Đáng lý ra những tình cảm đang có trong lòng Thục phải là của Thiều mới đúng! Chả lẽ… Thục thương Ngự rồi sao? Không, Thục không có quyền thương Ngự, khi với Ngự, Thục chỉ là một diễn viên tạm và sẽ được thay bất cứ lúc nào không biết trước. Thục không ngờ con người mình lại chóng thay đổi như vậy. Từ lúc gặp Ngự, Thục đã biết nhớ biết buồn. Thục muốn tự chế ngự mình nhưng con tim có những lý lẽ riêng của nó, biết làm sao được? Đành chịu. Có tiếng gọi:
- Thục ơi, có khách!
Thục buông vội chiếc áo chạy ra. Ngự ngồi trên salon.
- Anh ạ!
Ngự cười:
- Hôm nay Thục xinh quá. Sắp đi đâu mà diện vậy?
Thục bẽn lẽn:
- Dạ đâu có, anh…
Thục đã biết làm đẹp bởi vì Thục đã chớm yêu. Ngự nói:
- Hôm nay đến định mời Thục đi chơi. Từ hôm về tới nay anh định mời Thục đi chơi nhiều lần nhưng anh ngại Thục hiểu lầm anh. Bây giờ quen thân rồi, chắc Thục không từ chối?
Thục cắn môi. Từ chối thì Thục đâu muốn từ chối Ngự, nhưng liệu Thục có được phép đi chơi thế không? Thục đóng vai trò chỉ đến một giới hạn nào thôi, chứ đi quá giới hạn đó chuyện gì sẽ xảy ra? Ngự ân cần:
- Thế nào, được không Thục?
Thục đứng lên:
- Anh cho phép Thục xin bà chị đã.
Nói xong Thục đi vào. Thiều đang ngồi cạnh tập nhạc, mắt mơ màng. Thục lại bên chị. Thiều hỏi nhỏ giọng:
- Ngự về rồi à?
Lần nào cũng vậy, khi Ngự đến và về Thiều chỉ hỏi một câu, hình như Thiều không có gì để hỏi, mà thật sự là thế! Thục vân vê chéo áo:
- Chưa Thiều ạ, nhưng…
Vẻ bối rối ngập ngừng của Thục làm Thiều ngạc nhiên:
- Có chuyện gì thế?
- Ngự… mời em đi chơi. Em muốn xin phép Thiều.
Thiều nghe mình tê tái đến lặng người. Như vậy là đổ vỡ hết rồi sao? Tấn kịch do mình đạo diễn đã không đi đúng với ước mơ. Hậu quả có thể sẽ rất thảm hại cho mình… Ngự và Thục… Thiều chợt muốn khóc vô cùng nhưng không được.
- Thiều nghĩ sao Thiều?
Tiếng Thục vang bên canh, Thiều buồn giọng:
- Thục cứ đi!
Như con chim vành khuyên, Thục quay gót líu lo chạy đi. Thiều nhìn vẻ hớn hở của em, lòng gợn lên một niềm đau vô bờ. Thế là hết!...
Thục chạy ra vui vẻ:
- Anh Ngự chờ tí xíu nhé, Thục thay đồ.
Ngự gật đầu:
- Được mà, anh chờ bao lâu cũng được.
Nhìn Thục khuất sau màn cửa, Ngự mỉm cười cầm tờ báo trên bàn lật mấy trang. Thục xinh thật, duyên dáng thật nhưng có một điều… một điều mà Ngự hơi buồn là qua lời thư trao đổi thì Thục là một con người mơ mộng, lãng mạn một cách dễ thương, thế nhưng thực tế bên ngoài thì Thục lại không thế! Điều đó làm Ngự thắc mắc không ít nhưng Ngự lại cho rằng có lẽ khi viết thư, con người thường sống bằng mộng nhiều hơn thực cho nên Thục mới mơ mộng vậy! Tuy nhiên, càng trò chuyện với Thục, Ngự càng thấy Thục lạ lẫm với mẫu người mà Ngự đã thân thuộc qua từng dòng thơ… Ngự vẫn cố quên nỗi thắc mắc đó nhưng nhiều lúc nó vẫn ám ảnh Ngự. Từ trong nhà vẳng tiếng guitare rồi giọng hát con gái thật ấm vang lên khe khẽ. Bài Hoài Cảm của Cung Tiến! Ngự nghe một cái gì ấm cúng đi vào tâm hồn mình. Ngự biết người đàn và hát là Thiều, chị của Thục, người mà Thục đã mượn tên để liên lạc với mình. Ngự chưa nói chuyện với Thiều lần nào nhưng đôi lúc Ngự thấy Thiều có một vẻ gì thật dễ thương, mỏng manh như cây mai cây liễu. Mỗi lần Ngự đến là Thiều vội lăn xe vào nhà. Nhiều khi Ngự rất muốn trò chuyện với Thiều mà đành chịu…
Thục trở ra nhí nhảnh trong chiếc áo robe màu xanh có kẻ ô trắng. Ngự hỏi:
- Có cần anh vào xin phép nữa không?
Thục lắc đầu:
- Thôi khỏi, Thục xin phép rồi anh ạ.
Cả hai bước ra khỏi cửa. Sau lưng họ, đôi mắt buồn vời vợi âm thầm nhìn theo. Thiều thở dài lẩm bẩm:
- Trông họ xứng đôi quá.
Bây giờ nước mắt Thiều mới trào ra được. Nước mắt muộn màng, nước mắt đau xót, nước mắt tủi phận! Thiều vòng hai tay làm thành một điểm tựa rồi úp mặt vào đó.
- Thiều!
Thiều ngẩng lên. Khuôn mặt đầm đìa nước mắt của người con gái làm Hoạt xúc động. Anh quỳ xuống cạnh Thiều.
- Sao Thiều khóc?
Thiều vẫn lặng lẽ nhìn Hoạt rồi đột nhiên Thiều nức nở lớn hơn. Cơn đau tích tụ từ bao giờ không dựng tuôn trào ra. Hoạt rụt rè nắm bàn tay Thiều lên, bàn tay một đời mình mơ tưởng được nâng niu. Khuôn mặt thân yêu kia đang đẫm lệ mà mình đành bất lực. Hoạt chua xót với ý nghĩ đó. Thiều chợt gục mặt vào vai Hoạt:
- Anh Hoạt, Thiều khổ quá.
Hoạt nhẹ choàng tay qua vai Thiều, chia sẻ nỗi buồn của cô gái một cách thầm lặng. Nước mắt của Thiều thấm ướt vai áo Hoạt. Thiều nghẹn ngào:
- Làm sao bây giờ anh Hoạt?
Hoạt nghẹn giọng:
- Thiều, nếu anh có thể làm bất cứ gì để Thiều vui giờ phút này cũng sẽ làm, dù có nguy hiểm đến đâu.
Thiều cười buồn nhìn Hoạt:
- Cám ơn anh. Nhưng chắc anh sẽ không làm được đâu.
Thiều không hiểu Hoạt có biết những gì giữa Thiều, Ngự và Thục không, nhưng Thiều tin rằng nếu Thiều buồn thì Hoạt cũng là người an ủi Thiều chân thành nhất. Nếu Thiều khổ Hoạt sẽ là người chia sớt Thiều nỗi khổ đó tận lực nhất!
Trong nỗi cô đơn bây giờ, Thiều cầu cứu Hoạt như một bênh nhân tìm vị lương y. Nhưng trong Thiều vẫn dậy lên một cái gì đó thật mơ hồ mà dìm Thiều xuống cùng cực của đau khổ. Hoạt nhẹ vuốt mái tóc cô gái, im lặng. Sự im lặng bây giờ đã nói rất nhiều…
- Thục ơi, có khách!
Thục buông vội chiếc áo chạy ra. Ngự ngồi trên salon.
- Anh ạ!
Ngự cười:
- Hôm nay Thục xinh quá. Sắp đi đâu mà diện vậy?
Thục bẽn lẽn:
- Dạ đâu có, anh…
Thục đã biết làm đẹp bởi vì Thục đã chớm yêu. Ngự nói:
- Hôm nay đến định mời Thục đi chơi. Từ hôm về tới nay anh định mời Thục đi chơi nhiều lần nhưng anh ngại Thục hiểu lầm anh. Bây giờ quen thân rồi, chắc Thục không từ chối?
Thục cắn môi. Từ chối thì Thục đâu muốn từ chối Ngự, nhưng liệu Thục có được phép đi chơi thế không? Thục đóng vai trò chỉ đến một giới hạn nào thôi, chứ đi quá giới hạn đó chuyện gì sẽ xảy ra? Ngự ân cần:
- Thế nào, được không Thục?
Thục đứng lên:
- Anh cho phép Thục xin bà chị đã.
Nói xong Thục đi vào. Thiều đang ngồi cạnh tập nhạc, mắt mơ màng. Thục lại bên chị. Thiều hỏi nhỏ giọng:
- Ngự về rồi à?
Lần nào cũng vậy, khi Ngự đến và về Thiều chỉ hỏi một câu, hình như Thiều không có gì để hỏi, mà thật sự là thế! Thục vân vê chéo áo:
- Chưa Thiều ạ, nhưng…
Vẻ bối rối ngập ngừng của Thục làm Thiều ngạc nhiên:
- Có chuyện gì thế?
- Ngự… mời em đi chơi. Em muốn xin phép Thiều.
Thiều nghe mình tê tái đến lặng người. Như vậy là đổ vỡ hết rồi sao? Tấn kịch do mình đạo diễn đã không đi đúng với ước mơ. Hậu quả có thể sẽ rất thảm hại cho mình… Ngự và Thục… Thiều chợt muốn khóc vô cùng nhưng không được.
- Thiều nghĩ sao Thiều?
Tiếng Thục vang bên canh, Thiều buồn giọng:
- Thục cứ đi!
Như con chim vành khuyên, Thục quay gót líu lo chạy đi. Thiều nhìn vẻ hớn hở của em, lòng gợn lên một niềm đau vô bờ. Thế là hết!...
Thục chạy ra vui vẻ:
- Anh Ngự chờ tí xíu nhé, Thục thay đồ.
Ngự gật đầu:
- Được mà, anh chờ bao lâu cũng được.
Nhìn Thục khuất sau màn cửa, Ngự mỉm cười cầm tờ báo trên bàn lật mấy trang. Thục xinh thật, duyên dáng thật nhưng có một điều… một điều mà Ngự hơi buồn là qua lời thư trao đổi thì Thục là một con người mơ mộng, lãng mạn một cách dễ thương, thế nhưng thực tế bên ngoài thì Thục lại không thế! Điều đó làm Ngự thắc mắc không ít nhưng Ngự lại cho rằng có lẽ khi viết thư, con người thường sống bằng mộng nhiều hơn thực cho nên Thục mới mơ mộng vậy! Tuy nhiên, càng trò chuyện với Thục, Ngự càng thấy Thục lạ lẫm với mẫu người mà Ngự đã thân thuộc qua từng dòng thơ… Ngự vẫn cố quên nỗi thắc mắc đó nhưng nhiều lúc nó vẫn ám ảnh Ngự. Từ trong nhà vẳng tiếng guitare rồi giọng hát con gái thật ấm vang lên khe khẽ. Bài Hoài Cảm của Cung Tiến! Ngự nghe một cái gì ấm cúng đi vào tâm hồn mình. Ngự biết người đàn và hát là Thiều, chị của Thục, người mà Thục đã mượn tên để liên lạc với mình. Ngự chưa nói chuyện với Thiều lần nào nhưng đôi lúc Ngự thấy Thiều có một vẻ gì thật dễ thương, mỏng manh như cây mai cây liễu. Mỗi lần Ngự đến là Thiều vội lăn xe vào nhà. Nhiều khi Ngự rất muốn trò chuyện với Thiều mà đành chịu…
Thục trở ra nhí nhảnh trong chiếc áo robe màu xanh có kẻ ô trắng. Ngự hỏi:
- Có cần anh vào xin phép nữa không?
Thục lắc đầu:
- Thôi khỏi, Thục xin phép rồi anh ạ.
Cả hai bước ra khỏi cửa. Sau lưng họ, đôi mắt buồn vời vợi âm thầm nhìn theo. Thiều thở dài lẩm bẩm:
- Trông họ xứng đôi quá.
Bây giờ nước mắt Thiều mới trào ra được. Nước mắt muộn màng, nước mắt đau xót, nước mắt tủi phận! Thiều vòng hai tay làm thành một điểm tựa rồi úp mặt vào đó.
- Thiều!
Thiều ngẩng lên. Khuôn mặt đầm đìa nước mắt của người con gái làm Hoạt xúc động. Anh quỳ xuống cạnh Thiều.
- Sao Thiều khóc?
Thiều vẫn lặng lẽ nhìn Hoạt rồi đột nhiên Thiều nức nở lớn hơn. Cơn đau tích tụ từ bao giờ không dựng tuôn trào ra. Hoạt rụt rè nắm bàn tay Thiều lên, bàn tay một đời mình mơ tưởng được nâng niu. Khuôn mặt thân yêu kia đang đẫm lệ mà mình đành bất lực. Hoạt chua xót với ý nghĩ đó. Thiều chợt gục mặt vào vai Hoạt:
- Anh Hoạt, Thiều khổ quá.
Hoạt nhẹ choàng tay qua vai Thiều, chia sẻ nỗi buồn của cô gái một cách thầm lặng. Nước mắt của Thiều thấm ướt vai áo Hoạt. Thiều nghẹn ngào:
- Làm sao bây giờ anh Hoạt?
Hoạt nghẹn giọng:
- Thiều, nếu anh có thể làm bất cứ gì để Thiều vui giờ phút này cũng sẽ làm, dù có nguy hiểm đến đâu.
Thiều cười buồn nhìn Hoạt:
- Cám ơn anh. Nhưng chắc anh sẽ không làm được đâu.
Thiều không hiểu Hoạt có biết những gì giữa Thiều, Ngự và Thục không, nhưng Thiều tin rằng nếu Thiều buồn thì Hoạt cũng là người an ủi Thiều chân thành nhất. Nếu Thiều khổ Hoạt sẽ là người chia sớt Thiều nỗi khổ đó tận lực nhất!
Trong nỗi cô đơn bây giờ, Thiều cầu cứu Hoạt như một bênh nhân tìm vị lương y. Nhưng trong Thiều vẫn dậy lên một cái gì đó thật mơ hồ mà dìm Thiều xuống cùng cực của đau khổ. Hoạt nhẹ vuốt mái tóc cô gái, im lặng. Sự im lặng bây giờ đã nói rất nhiều…
_________________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG 9, 10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét