Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

Chiếc xe Thổ mộ (Phần I - Chương 11) - BÍCH THỦY

Chương 11

Thế là cá đã cắn câu. Ông Mạnh bằng lòng theo Bình về nhà. Nhưng óc con buôn hay tính toán, nên ông giao hẹn:
- Được rồi, song tao buộc phải có chữ ký của nội mày. Tao sẽ làm hai bản văn tự. Tao giữ một bản, nội mày giữ một để làm bằng.
Bình hy vọng sẽ gặp ông nội ở nhà. Anh lo lắng không biết cụ Lâm sẽ phản ứng ra sao khi biết rõ sự đổi chác mà cụ chưa cho phép.
Nhưng cụ Lâm vắng nhà. Có lẽ cụ sang chơi bên hàng xóm hay đi đâu đó.
Bình kéo ghế mời ông Mạnh ngồi, và nhờ Thảo vào phòng kiếm hai tờ giấy và bình mực mang ra.
Ông Mạnh xoa tay mãn nguyện đó nhận hai tờ giấy học trò Thảo đặt lên bàn, và cầm bút viết luôn bản giao kèo. Bình đọc theo những giòng ông viết trên giấy:

“Chúng tôi là Hai Lâm, làm nghề chở xe thổ mộ, và Nguyễn Mạnh chủ xưởng xe xích lô máy cùng ngụ tại Ngã ba ông Tạ, đồng thỏa thuận:
Ông Hai Lâm đem toàn thể khu vườn của ông, chỉ trừ lại có diện tích căn nhà đang ở và mảnh sân phía trước, để đổi lấy một con ngựa tên Phi Long của ông Nguyễn Mạnh.
Ông Nguyễn Mạnh bằng lòng trao con ngựa Phi Long cho ông Hai Lâm để đổi lấy khu vườn kể trên”

Không lưỡng lự, ông Mạnh đề ngày tháng rồi ký tên vào hai tờ giấy do chính tay ông viết. Ông bảo Bình:
- Đó, tao ký rồi. Chỉ còn thiếu chữ ký của nội mầy nữa thôi.
Vừa lúc ấy Bình nghe tiếng kẹt cửa. Ông Mạnh khoan khoái tiếp:
- Có lẽ nội mầy về đó.
Cụ Lâm về thật. Cụ còn nán lại ở dưới bếp nhóm củi đun nước chỉ gọi với lên nhà trên:
- Bình à?
- Dạ.
- À, cháu đã về đó hả. Tao tưởng mầy đi đâu mất từ hồi hôm rồi chứ!
Rồi cụ vui vẻ tiếp:
- Bình này, nội vừa thấy có con ngựa đứng gặm cỏ ở ngoài hàng rào nhà mình!
Trên này Bình đứng lặng trân, lo lắng nhìn Thảo. Giọng cụ Lâm vẫn vang lên:
- Gần đấy lại có chiếc xe máy của lão Mạnh nữa. Không biết thằng chả dựng xe đó đi đâu?
Vẫn không thấy Bình nói gì, cụ Lâm lấy làm lạ mở cửa đi lên, tay còn cầm một khúc củi:
- Sao không nghe mầy nói gì vậy Bình?
Nhưng cụ Lâm kinh ngạc ngưng lại ở ngưỡng cửa. Cụ không ngờ lại thấy ông Mạnh, một ông Mạnh tươi cười đang ngồi ở trước bàn.
Cụ Lâm hết nhìn Bình đến Thảo, như để chờ đợi lời giải thích. Bình hoảng người thầm nghĩ: “Chết rồi! Không khéo hỏng mất!” Và Bình sẵn sàng len vào giữa hai người để can ngăn một cuộc xô xát.
Cụ Lâm giơ thanh củi điểm vào mặt ông Mạnh quát:
- Thằng chó chết kia, ngồi làm gì đó hả!
Ông Mạnh ngạc nhiên về lối đón tiếp của cụ Lâm, cũng đứng phắt lên, trừng mắt nhìn Bình:
- Nội mày chưa biết gì về việc này sao? Hay nội mày lú lẫn mất rồi!
Bình vội nói:
- Nội à, chính cháu mời ông Mạnh tới đây đó.
- Hả ? Cháu mời à!
- Dạ …
- Mà mày mời nó tới đây làm gì?
- Xin nội nghe cháu nói đã …
Và không để cụ Lâm nạt nộ thêm nữa, Bình kể hết mọi việc cho ông nghe. Để kết luận, anh nhấn mạnh:
- Cháu lo toan việc này cũng chỉ vì nội …
- Ai khiến mầy lo!
- Và cả cho cháu nữa chứ. Ông cháu mình chẳng phải là một ư nội?
Mặt cụ Lâm đỏ gay gắt. Cụ nhìn khắp lượt như có ý nói: “Tụi bây muốn nhạo tao há! Tao còn đủ sức lo mà!”
Bình cố gắng đương đầu với cơn giận của ông, rụt rè tiếp:
- Ông Mạnh chỉ chờ nội ký vào bản giao kèo này để ông ấy đem ra quận thị thực là mọi việc xong xuôi hết.
Cụ Lâm liếc đọc tờ giấy trên bàn. Cụ đập tay giận dữ thêm:
- Cả mảnh vườn của tao đổi lấy một con ngựa! Sao mày to gan và ngu dại thế hở Bình?
Cụ ôm đầu lảo đảo bước lại phía cửa sổ đứng ngắm mảnh vườn một lát rồi quay lại:
- Tại sao không lấy nốt cả cái nhà nầy nữa, hả! Hừ, con ngựa! Tao quí ngựa, cần ngựa thật, nhưng đừng bắt bí tao. Tao không ký gì hết!
Bình tới gần ông năn nỉ:
- Nội, cháu biết nội rất đau lòng, nội tiếc mảnh vườn … Nhưng …
- Còn nhưng gì nữa hả?
- Nội nghĩ lại coi, cháu tưởng đây cũng là một dịp may cho mình. Nên cháu mới …
- Mày còn tính chuyện ngu dại gì nữa đó?
- Nội coi kìa, con ngựa đang đứng ngoài rào đó. Nó là con Phi Long, con ngựa đua của ông Ánh, mà ông Mạnh mới mua lại được. Nội biết con Phi Long chớ?
Cụ Lâm có nghe tên con Phi Long. Nhưng cụ không ngờ nó là con ngựa mà hồi nãy cụ thấy đứng ngoài hàng rào. Cụ quay nhìn ra cửa sổ lần nữa. Rồi chẳng nói năng gì, lật đật bước ra vườn.
Ông Mạnh ngơ ngẫn hỏi Bình:
- Nội mày đi đâu vậy?
Ông cắn môi và tiếp:
- Nếu nội mày không chịu, thì thôi, tao cũng không cần!
Nhưng cụ Lâm đã quay trở vào. Cụ vừa ra vườn ngắm nghía con ngựa. Tuy vậy, cụ vẫn chưa thể nào dứt khoát được …
Rốt cuộc, cụ thở dài, bước lại bên bàn, cầm bút ký lên một mảnh giấy. Ông Mạnh chỉ chờ có thế. Ông vội nắm lấy tờ giấy đút vào túi, cười nói bả lả vài câu, nhưng cụ Lâm không thèm trả lời.
Chừng ông Mạnh ra khỏi nhà rồi cụ mới chỉ vào tờ giao kèo còn lại trên bàn, bảo Bình:
- Mày xé tờ giấy đó đi cho nội.
Bình ngạc nhiên:
- Tờ đó của mình mà! Sao lại xé đi?
- Tao bảo xé là xé. Và từ nay đừng nhắc đến chuyện này nữa.
Bình vâng lời ông, vừa xé tờ giấy vừa hỏi:
- Nội đã thấy con Phi Long chưa?
- Rồi .
- Con ngựa đẹp chứ nội?
- Ừ.
Từ nãy tới giờ cụ Lâm vẫn lầm lì gắt gỏng. Lúc này cụ mới xởi lởi lại, hất cằm bảo Bình:
- Mày phải đem nó vô chuồng tắm rửa sạch sẽ, rồi cho nó uống nước, lấy ít cám cho nó ăn!
Bình mừng rỡ đáp:
- Dạ, cháu sẽ lo cho nó ngay tức thời.
Thảo cũng mừng rỡ không kém, cô bé nhanh nhẹn mở cửa bước ra, dẫn đầu cả hai ông cháu Bình. Cả ba xúm lại quanh con Phi Long, cười nói, cọ rửa tíu tít.
Chỉ một lát sau con ngựa đã sạch bóng, được dắt tới cạnh gốc cây trứng cá phơi nắng và thảnh thơi ăn uống.
Con Phi Long tuy đã ngót hai mươi tuổi ngựa, nhưng vẫn còn dáng dấp khỏe mạnh. Ánh nắng chiếu loáng trên bộ lông mượt màu nâu của nó; bốn vó luôn cào đập xuống đất, làm rung động những thăn thịt còn rắn chắc.
Cụ Lâm vừa vuốt ve con ngựa vừa nựng:
- Coi mày bảnh lắm, còn có đường lắm đấy, con ạ!
Bình lợi dụng ngay lúc ông đang vui, nói:
- Bữa nay còn sớm. Hay ông cháu mình thắng nó vào xe rồi dong lên Sàigòn kiếm khách? Mình cũng nên gỡ gạc bù lại những ngày chơi không chứ nội!
Cụ Lâm nở rộng nụ cười:
- Cháu nói phải lắm. Nội cũng đang ngứa ngáy muốn chạy thử một vòng đây.
Lập tức con Phi Long được thắng bộ dây cương và mắc vào xe. Cụ Lâm lui lại vài bước ngắm nghía cỗ xe và con ngựa rồi gật gù mãn nguyện:
- Khá lắm, khá lắm … Trông chẳng kém gì con Long mã vậy!
***
Khi chiếc xe thổ mộ của cụ Lâm vừa ra khỏi cổng, hai ông cháu Bình và Thảo đều không khỏi ngạc nhiên thấy ngoài phố bà con lối xóm đã tụ tập đủ mặt. Chẳng hiểu ông Mạnh đã loan tin ra sao mà hầu hết mọi người đều hay biết cụ Lâm vừa có con ngựa mới.
Chú Ba thợ giày, bà Huệ, Thím Bỉnh, chú Sáu Năng thợ nhà in, vợ chồng bác Cai thợ hồ, và nhiều người khác nữa, đang đứng bàn tán cười nói, mừng rỡ cho cụ Lâm. Vừa thấy chiếc xe đi tới họ reo lên:
- Mừng cụ Lâm nhé!
- Chà, có ngựa chạy xe rồi. Mừng hén!
Cụ Lâm gì cương lại vui vẻ cám ơn mọi người, thuật việc Bình kiếm được con ngựa này ra sao, và khoe những đức tính của con Phi Long mà cụ chỉ mới lờ mờ phỏng đoán .
Bỗng có tiếng nói ngắt ngang lời cụ Lâm:
- Xí, chỉ nói dóc. Con ngựa này chẳng đáng một xu nhỏ!
Tiếp Chương 12

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét