Chương 10
Thảo đứng đợi ở góc rào nhà ông Ánh từ lúc trời mới sáng tỏ. Những người phải sinh hoạt trên thành phố đều đã hấp tấp ra đi. Cô bé nóng ruột đón một anh học trò đạp xe ngang qua hỏi:
- Anh ơi, mấy giờ rồi, anh ?
Anh học trò không quay đầu lại, đáp:
- Bảy rưỡi!
Thảo ngóng lên đầu đường, băn khoăn không hiểu sao tới giờ này mà Bình chưa tới. Bình đổi ý định rồi chăng?
Không, Bình không đổi ý. Nhưng giờ này Bình mới chợt vùng thức dậy. Đêm qua vì thao thức mãi, đến khi thiếp đi được thì Bình ngủ mệt một giấc tới sáng. Tỉnh dậy Bình hoảng hốt rửa mặt, mặc quần áo rồi toan đánh thức cụ Lâm dậy. Nhưng Bình lại thôi sợ mất thời gian giảng giải cho ông rõ. Anh phóng ra đường, chạy một mạch lại nhà ông Ánh. Đằng xa Bình đã dơ tay vẫy Thảo, cô bé nói rỗi:
- Em tưởng anh không tới chứ!
Bình vừa thở vừa đáp:
- Tại Bình ngủ quên đi. Có trễ quá không Thảo?
- Em không biết, may ra còn kịp.
- Ông Ánh đã dậy chưa ?
- Ổng dậy lâu rồi, ông đang ở trong sân đó.
Bình ngước qua rào nhìn vào sân. Ông Ánh có vẻ còn trẻ với dáng người vạm vỡ nhanh nhẹn, ông đứng ở giữa sân, vừa ra lệnh cho các người phụ dịch vừa quất nhè nhẹ chiếc roi cầm nơi tay.
Hai đứa qua cổng vào trong sân. Mấy con ngựa được dẫn từ trong chuồng ra, đập vó bồm bộp, và hí vang bên cạnh những anh nài hò hét cười nói.
Tới gần ông Ánh, Thảo dục Bình:
- Ổng đó, anh nói với ông đi.
Bình rụt rè đứng im. Mọi khi Bình rất hoạt bát, xông xáo, nhưng lần này trước một việc hệ trọng phải giải quyết, anh đâm ra hoảng sợ.
Thảo đoán được nỗi lúng túng của Bình và khi thấy ông Ánh cắt đặt xong công việc, đang quay gót trở vào nhà, liền vội vã chạy theo:
- Thưa bác … Thưa bác!
Nghe tiếng gọi, ông Ánh không cần quay lại, chỉ hỏi:
- Thảo đó hả. Mày tìm bác có chuyện gì vậy?
Thảo chỉ sang Bình nói:
- Thưa bác, anh Bình cháu muốn thưa với bác về ông nội của anh ấy.
- Ông nội hắn à? Ai thế nhỉ?
- Dạ, là ông Hai Lâm. Bác biết ông Hai Lâm chứ ạ?
- Biết.
Ông Ánh liếc nhìn Bình và vẫn bước nhanh.
Ông bảo Bình trước khi đẩy cửa vào nhà:
- Các cháu chơi ngoài này, để bác tiếp thân chủ của bác một lát đã nhé. Xong bác sẽ nói chuyện với các cháu sau.
Bình và Thảo đành vâng theo, đứng nép bên cửa sổ nhìn vào. Trong nhà có ba bốn ông khách đang ngồi đợi, Bình chợt nhận thấy có cả ông Mạnh ở đó. Ông là người đầu tiên đứng lên chào hỏi ông Ánh và theo ông tới bàn giấy nói chuyện. Độ mươi phút sau, ông ta trở ra, không để ý tới Bình và Thảo đứng co ro bên ngoài.
Tiếp xong mấy ông khách còn lại, đều là những chủ ngựa đua đến nhờ ông huấn luyện, ông Ánh bước ra mỉm cười nhìn Bình:
- Nào, nội cháu có việc gì cần đến bác thế?
Bình trình bày tự sự, bày tỏ ý định cho ông Ánh nghe. Ông vỗ tay xuống đùi tỏ vẻ ân hận:
- Chà, bác rất muốn giúp cho nội cháu, mà ngặt cháu đến trễ quá!
Bình điếng người ấp úng:
- Trễ là sao thưa bác?
- Nghĩa là … Giá cháu tới sớm độ nửa tiếng thì bác đã không bán con Phi Long cho ông Mạnh. Ông ấy mới ở đây ra.
Nói đoạn ông Ánh chỉ tay xuống phía chuồng ngựa:
- Kia kìa, ông ấy dang kiếm con Phi Long để đem nó đi đó.
Thảo mếu máo:
- Thưa bác, ông Mạnh thì mua ngựa làm gì? Anh Bình mới cần để ông cháu anh ấy chạy xe chứ!
Ông Ánh chép miệng:
- Bác cũng biết thế nên bác rất tiếc. Hiềm vì bác đã làm giấy bán cho ông ấy rồi. Mà ông ấy mua con Phi Long để làm gì bác cũng không biết nữa.
Bình không kịp nghĩ ngợi gì, cũng quên cả cám ơn ông Ánh đã tiếp đãi mình niềm nở, anh chạy luôn xuống chuồng ngựa. Thảo chạy theo anh. Hai đứa leo vào trong tàu, đến bên con Phi Long. Con ngựa già ngoảnh đầu nhìn. Thảo vuốt ve con Phi Long trong lúc Bình vo nắm cỏ đút vào mõm nó.
Con ngựa thật thuần và rất vừa tuổi để kéo xe thổ mộ. Chưa chi Bình đã thấy mến nó, và càng ngẩn ngơ tiếc rẻ. Chợt có tiếng quát:
- Ê, tụi bay làm gì trong đó!
Ông Mạnh đã tìm được người dẫn đến nhận con ngựa ông mua. Thấy Bình và Thảo đang lúi húi trong tàu, ông quắc mắt nạt nộ:
- Tụi bay định làm gì con ngựa đó. Tao mua nó rồi đó nghe hông. Tụi bay mó vào nó tao uýnh què giò bây giờ.
Bình nén giận bình tĩnh đáp:
- Tôi biết là ông đã mua được con ngựa này rồi nên tính hỏi ông để chuộc lại.
- Mày mà dám nói chuyện mua bán hả!
- Dạ, dám chớ . Vì … vì đó là ý kiến của nội tôi. Như ông bằng lòng thì nội tôi sẽ chồng trước cho ông một nửa tiền. Còn bao nhiêu thì …
Ông Mạnh nhìn Bình cười ngặt nghẽo:
- Không được. Con ngựa này tao mua để bán lại cho các chú, vừa có lời lại vừa để ông cháu mày hết đường kiếm ăn …
Bình chưa ghét ai cho bằng ông Mạnh lúc bấy giờ. Gía lớn tuổi và ngang sức với ông ta, chắc Bình đã sấn tới “chơi nhau” với ông một phen cho đáng đời con người từng là kẻ thù của nội anh, từng mưu toan chiếm đoạt mảnh vườn của ông cháu anh.
Nghĩ đến mảnh vườn, Bình chợt lóe lên một tia sáng. Phải rồi tại sao Bình lại không nghĩ đến mảnh vườn nhỉ.
Bình chỉ sợ ông nội không chịu nhất là cụ Lâm lại chưa được biết gì về ý định của anh cả. Tuy vậy Bình cũng cứ buột miệng nói:
- Trước đây ông vẫn muốn mua lại của nội tôi miếng vườn, nếu ông còn ham miếng vườn ấy thì …
Ông Mạnh nhìn Bình gật gù:
- Ừ phải. Tao quên mất mảnh vườn ấy!
Bình tiếp:
- Ông có thể đổi con Phi Long lấy một mảnh vườn của nội tôi.
Lần này ông Mạnh im lặng suy tính khá lâu, rồi mới mỉm cười nói:
- Tao chịu đổi con ngựa này lấy hết cả mảnh vườn đó, chịu không?
- Hết cả vườn?
Giọng Bình nghẹn đi như bị sợi dây thắt ngang cổ. Ông Mạnh lạnh lùng nói:
- Phải, tất cả vườn, chỉ chừa lại cho ông cháu mày căn nhà với cái sân trước mà thôi. Tao người lớn, nói một là một, hai là hai. Mày tính sao thì trả lời đi.
Bình muốn đá văng tất cả. Nhưng con ngựa lại là lẽ sống của hai ông cháu, nên ngập ngừng giây lát Bình cả quyết:
- Được rồi, ông làm ơn về nhà với tôi đi.
Tiếp Chương 11
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét