Cứ mỗi trưa tan học về, bước chân đầu tiên đặt lên thềm nhà của cô gái út chút tôi là căn nhà nhỏ lại rộn rịp hẳn lên. Mọi người cùng hỏi nhao nhao trên bàn ăn trong lúc em nhanh chóng rửa tay để nhập bữa.
Cẩm:
Luyện:
- Có gói xôi dừa trong cặp không?
Mọi người cùng ồ lên:
- Chắc lại kẹo không chứ gì.
- Xí phần một cục Caramen đó nha Thắm.
- Phần anh một cái bánh dừa thôi.
Chẳng là vì cái cặp to của Thắm ngoài đầy tập vở còn đầy bánh kẹo nữa cơ. Lúc nào cũng có bánh, bánh dừa, bánh ú, bánh chuối trường em rẻ mà ngon tuyệt. Kẹo nữa, mùi sữa thơm phưng phức, mùi dừa béo ngậy, đôi khi có thêm cái nhân chua chua ngọt lịm bên trong nữa chứ. Thắm lại thảo ăn, mỗi anh chị đều có một phần sau bữa cơm trưa, tha hồ nhấm nháp.
Má cười góp khi Thắm ngồi vào bàn:
- Thôi, để em ăn cơm chứ. Anh chị gì mà dụ ăn giỏi ghê kìa.
Cả bọn mới cười cười nhớ ra, anh Khánh còn trêu Thắm một câu trước khi cầm đũa:
- Con thấy Thắm xách về nhà gói gì to ghê má à.
- Đại lỹ hãng Ăn Quà Vặt mà má.
Chỉ có Thắm còn giữ vẻ bí mật; hai đồng tiền lẩn sâu trên má cho một nụ cười thật tròn làm tươi đôi môi nhỏ:
- Thế là cả nhà sẽ thất vọng, hôm nay em có cái này, hay lắm, nhưng không ăn được.
Nhìn mấy khuôn mặt xìu xuống bất bình, Thắm bật cười khoa tròn tay, đôi mắt chớp nhanh:
- Ừ, hay lắm, đố anh Sơn cái gì đó.
Tôi vờ ra vẻ suy nghĩ:
- Gói vàng, to… ừm… chuối nướng chứ gì.
- Không… không… em nói là không ăn được mà…
- Vậy là con mèo bằng mủ, bụng chứa đầy kẹo chứ gì – Cẩm chen.
Thắm lắc nhẹ đầu.
- Gần thôi, chưa đúng lắm.
Mắt Luyện thật to:
- Vậy chứ là cái gì… không lẽ là vịt con? A, chắc là gà con…
Má Thắm hồng lên:
- Đúng rồi, sao anh giỏi vậy, hai con gà con, xinh lắm…
Má ngạc nhiên:
- Gà thật à?
Thắm nghiêng đầu:
- Dạ thật… con Hoàng Anh mới cho con sáng này, má cũng thích nuôi gà với con chứ?
Má ngại ngần, giọng má sao sao ấy:
- Thích chứ, nhưng chỉ có hai con má e không nuôi lâu đâu.
Đầy nhiệt thành, cô bé đáp:
- Con sẽ gắng nuôi nó lớn lên má à, có cả túi đồ ăn con mua cho nó dùng lúc nhỏ nữa. Ồ, một con trống, một con mái, một bầy gà con… má chìu con nhé má?
Tôi góp ý:
- Má cứ để Thắm nuôi thử xem, chừng ra cô Út nhà mình có tay nuôi gà vịt mới lạ đấy.
Má còn đang suy nghĩ, Cẩm và anh Khánh kêu lên một lượt:
- Má dùng cơm đi má, thức ăn nguội cả đây nè.
Má mới nhìn Thắm gật nhè nhẹ đầu trong đôi mắt long lanh, rạng rỡ cô bé.
*
Khoảng sân nhỏ bên lu nước trở thành giang sơn riêng của Thắm với hai chú gà con. Bằng vòng rào lưới, máng thức ăn và nước, thêm một cái nhà sàn nhỏ để mỗi tối lùa gà vào, Thắm tạm hài lòng với tài khéo léo của mình. Mà hai chú gà dễ thương quá thôi, để cho cô em bé bỏng của tôi lo sợ từng móng vuốt mèo chuột, để cô bé thức khuya dậy sớm chăm chút thức ăn nước uống. Dễ thương từ đám lông tơ vàng mịn rạp xuống thật sát khi vuốt hơi mạnh tay đến ngón chân, chóp mỏ hồng hồng hay ngẩng lên để hạt nước tuôn lăn nhanh vào hốc miệng. Xinh từ đôi mắt đen lóng lánh lúc nào cũng quay đi quay lại ranh mãnh, tinh nhanh, đến cái bầu diều căng thóc, cồm cộm những khi ăn no.
Thắm vui vẻ với “đám gà con” và ngủ yên với chúng như thế được hai ngày rưỡi.
Buổi tối của ngày thứ ba, 12 giờ, giờ ngủ ngon của cô bé ở mấy bữa trước, Thắm chạy lên bàn tôi học, giọng rung rung:
- Anh Sơn ơi, hai con gà em chiều nay bỏ ăn, tối nay nó đứng không nổi nữa, nó té hoài, không hiểu tại sao, em rời nó thì nó lại kêu lên, không muốn cho em đi…
Hai anh em tôi vội vã ra sau, tiếp chíp chíp vang lên càng lúc càng rõ và bớt dần khi em tôi mở cửa cho bớt ánh sáng hắt lên nhà trên. Một cảnh tượng bày ra trước mắt tôi: Hai con gà xinh xắn khỏe mạnh hôm trước đang nằm lả trên mặt đất, đôi cánh bé xoải ra, đôi mắt mở có một nửa, thở từng chập. Vội vàng, tôi bảo em:
- Em đem hai con gà đặt lên chiếc ghế cây giặt đồ rồi đem lại anh.
Tôi loay hoay bật lửa, thắp đèn rồi châm lửa vào lò dầu, vừa vặn em tôi cũng mang hai chú gà đến. Đám lửa rực lên, ánh sáng và ấm áp tỏa ra chung quanh, hai chú gà ngừng run rẩy áp đầu xuống ghế nằm yên dưới ánh mắt đẫm lệ, trìu mến của Thắm. Một lúc lâu cô bé mới ngẩng lên:
- Để lò lửa cháy như vậy sao anh Sơn… Đến sáng là hết dầu má liền.
Tôi bối rối một giây trước khi trả lời:
- Thắm, bắc ấm nước lên cho sôi, hình như nước uống trong bình hết rồi đó Thắm.
Nhìn cô bé ngồi chống tay mệt mỏi, tôi dặn dò:
- Chỉ nấu một ấm thôi, rồi đi ngủ, mai còn đi học nữa Thắm à.
Bốn giờ sáng, ánh đèn nhà sau vẫn còn hắt lên khi tôi thình lình thức giấc. Bước vội xuống và dụi mắt mấy lần tôi mới nhận ra cái dáng mảnh khảnh em tôi đứng trên ghế cao, nghiêng mình chế ấm nước vào bình, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, chiếc bóng với mái tóc dài in trên vách, ngọn lửa phừng phừng bên dưới hai chú gà con yên lành ngủ. Một cái gì lóe lên trong đầu óc chợt tỉnh của tôi, rất rực rỡ, rất nồng nàn, vô cùng bi thiết và vô cùng đau thương. Gì nữa, cô bé xóm chài của Paul Gallico trong “Con Chim Trốn Tuyết” chợt sống dậy lẫy lừng nơi tôi. Gì nữa, bầu trời mầu xám mây, con chim bị thương trong lồng ấp yêu, ánh nhìn hướng về đỉnh tháp, nơi duy nhất có ánh lửa, nơi duy nhất có người ở và sự sống. Gì nữa, trong buổi chiều rét mướt cô bé kiên nhẫn trèo lên chót vót cao. Gì nữa, cái suýt la lớn và bỏ chạy cô bé khi nhận ra bên ánh lửa một vóc người kỳ dị và khuôn mặt ghê tởm. Gì nữa, đôi mắt hiền từ người lạ và sự sống cô bé đang mong mỏi cứu giúp trong xóm chài heo hút đã làm cô bé mạnh dạn trở lại. Và gì nữa khi hai người đã kết thân, sợi dây liên lạc, con chim trốn tuyết, một chiều về báo tin buồn cô bé, một người mãi mãi ra đi.
Chỉ tiếc… chỉ tiếc cô bé em tôi quá giống cô bé xóm chài để tôi không đủ xấu xí, thế nên, không đủ tài ba để chữa bệnh giỏi cho những sinh vật quý yêu nhất đời cô bé, cho tôi không đủ cao thượng để sẵn có một ánh lửa mà chỉ phải nhóm hộ cho em gái tôi thôi, để trời không rét mướt, và cho tôi không đủ sức để làm cô bé an tâm.
Nghe tiếng động, Thắm quay lại, trông thấy tôi, cô bé nhoẻn cười:
- Em nấu ấm này là ấm thứ ba đó anh Sơn.
Khuôn mặt cô bé tươi hơn nhưng đôi mắt vẫn không giấu vẻ mệt mỏi. Giọng tôi chùng xuống lo lắng:
- Thôi để đó anh trông cho, Thắm đi ngủ đi.
Thắm mở tròn mắt giây lâu rồi không hỏi gì thêm, cô bé ngoan ngoãn đi ngủ. Tôi vặn thấp ngọn lửa, hơi ấm ít quá làm hai chú gà tỉnh dậy chíp chíp vài tiếng rồi lại ngã xuống. Tôi đốt thêm vài ngọn nến cắm chung quanh và thấy được những chú kiến hôi bắt đầu tìm đến vội vàng lảng ra xa.
Đến 6 giờ sáng thì em tôi thức dậy, tôi cũng sửa soạn để đi học.
Em tôi ngồi trước hiên nhà, đôi mắt đẫm lệ khi tôi bước vào. Tôi hỏi:
- Gì đó Thắm, nó chết rồi hả?
Cô bé lắc lắc đầu, nghẹn ngào một lúc lâu:
- Chưa… nó chưa chết. Chị Ba, cái chị Ba giặt đồ khó thương đó chỉ nói em đưa hai con gà cho chỉ, chỉ xối nước lên đầu nó…
Thắm ngừng nói một chút rồi lại tiếp:
- Anh Sơn coi, cả tối hôm qua em thức để săn sóc nó… vậy mà…
Tôi lắc lắc đầu, cảm thấy trái tim mình se lại:
- Bây giờ nó ở đâu?
Nước mắt em tôi lại tràn xuống má:
- Chỉ đem chỉ liệng thùng rác rồi.
Và em nhìn vào khoảng không trước mặt, nói như nói một mình:
- Anh Sơn biết hôn, lúc đó nó vẫn còn sống… nó còn kêu chíp chíp mà…
LINH HƯƠNG
(Thương Linh)
(Trích tuần báo Thiếu Nhi số 123, ra ngày 1-4-1974)
Bìa của Vi Vi : Bạn Vàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét