Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

Một Mùa Giáng Sinh - TRẦN THỊ HẬU


Em co ro trong chiếc áo len dài quá đầu gối bước vội tới trường. Những sáng mùa đông lạnh như ri em rất lười dậy đi học. Giá giờ này được nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ thì thú biết chừng nào. Em những tưởng chẳng mền len nào ấm áp bằng tay mẹ vì rứa mà mỗi sáng đi học tuy mẹ đã mặc áo ấm kỹ càng em vẫn thấy lạnh. Hai bàn tay lạnh cóng một xách cặp, một cầm bình mực tím khiến em không xỏ vào túi áo cho ấm được. Nhỏ Thanh bày em, từ nhà tới trường muốn khỏi lạnh thì đi thật nhanh hay chạy càng tốt nhưng em chả dám – mẹ biết được thì chết. Ma soeur thương em lắm. Ma soeur xin phép mẹ cho em được ở trong trường qua hết mùa đông nhưng mẹ không bằng lòng. Mẹ sợ ở trong trường mỗi tối không ai thức dậy năm lần bảy lượt để đắp mền cho em mặc dầu ma soeur đã hứa với mẹ đủ điều.

Vừa thấy chiếc cổng trường xinh xinh là em vui mừng. Ngang qua tượng thánh Thérèse em dừng lại – đó là thói quen mỗi ngày của em. Trong các thánh em biết, em yêu nhất thánh Thérèse. Em nhớ hôm mới vào học lúc soeur hỏi: 

- Con chọn tên thánh là chi? 

Em ngơ ngác nhìn soeur không hiểu soeur muốn hỏi gì. Soeur lại hỏi em: 

- Con có đạo không? 

Em lắc đầu: 

- Thưa soeur không ạ! 

Ma soeur ghi chép một lát rồi bảo em: 

- Soeur chọn tên thánh cho con nhé! Con có bằng lòng thánh Thérèse không? 

Lúc nớ em chẳng biết thánh Thérèse là ai cả. Nghe cái tên “hay hay” nên em bằng lòng. Mấy hôm sau quen với nhỏ Thanh em hỏi, nó dẫn em ra sân chỉ cái tượng lớn ở gần cửa bảo em: 

- Đây là thánh Thérèse. Trường mình mang tên thánh nớ đó. 

Khuôn mặt thánh Thérèse thật đẹp và thật hiền. Tự nhiên em bằng lòng với tên thánh mà ma soeur đã chọn cho em. 

- Chết chưa! Giờ ni mà con ngồi đây, không sợ lạnh à? 

Em quay lại mỉm cười với soeur lớp nhất rồi chào soeur vào lớp. Ma soeur của em đang ngồi viết vừa thấy em vào vội hỏi: 

- Con có lạnh nhiều không? Sáng ni trời rét quá, soeur chỉ sợ con đi đường lạnh. 

Đó là câu hỏi thông thường của soeur nhưng đủ để em sung sướng sà vào lòng soeur nũng nịu: 

- Thưa soeur lạnh lắm ạ! Con chỉ mong chóng tới trường thôi. Rồi soeur ôm em vào lòng. Em sung sướng tưởng như đang nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ và khi buổi học bắt đầu em cảm thấy trời không còn lạnh lắm. 


Sáng nay bài luận của em “bị phổ biến” khắp trường làm nhỏ Thanh ê mặt không thèm chơi với em nữa. Em đã tốn bao nhiêu nước mắt để bắt đền soeur rứa mà hai đứa vẫn giận nhau. Tuần trước soeur cho làm luận tả người bạn thân của em. Dĩ nhiên em tả Thanh và Thanh tả em vì hai đứa thân nhau nhất lớp. Em thì cho bạn em cái gì cũng đẹp, cũng tốt: Thanh học giỏi này, ngoan ngoãn này, được ma soeur khen, bạn mến này. Cũng vì sự đề cao nớ mà em lỡ đi quá trớn. Khi tả khuôn mặt Thanh thay vì viết “trái soan” em đề nhầm là “trái soong”. Khi ma soeur đọc lên bọn con trai thích chí lắm. Chúng nhất định nhân dịp này trả thù em mà. Số là trong giờ giáo lý bọn con trai rất lười học bài. Cha dạy giáo lý bèn cho chúng em mỗi lần đứa nào thuộc bài có quyền cầm thước kẻ đánh phạt mỗi đứa năm cái và em là kẻ hân hạnh cầm thước nhiều nhất. Bọn con trai rất thù em và đây là dịp để chúng trả thù đây. 

Thanh giận em mới hai hôm mà em tưởng chừng như hai thế kỷ. Nhiều lúc nhìn khuôn mặt “lạnh như tiền” của Thanh em nghĩ “Giá hôm đó mình tả cô nàng có khuôn mặt trái soan cũng chả đúng tí nào”. Ý nghĩ vui vui nhưng em không cười được. Nghĩ tới ngày hai đứa thân nhau em buồn tệ. Nhớ có lần Thanh đau em đã cả gan trốn học tới thăm Thanh làm các soeur trong trường và mẹ hoảng lên vì tưởng em bị bắt cóc. Nhớ hôm đi cắm trại ở đồi sim La Vang hai đứa đã quì dưới chân Đức Mẹ thề rằng “Lạy mẹ, hai đứa con nguyện sẽ thương nhau như chị em, xin mẹ giúp cho chúng con đừng bao giờ phải xa nhau”. Những lời nói ngây thơ ấy nhưng chân thật vô cùng. Nhớ những lần đầu tiên vào nhà thờ đọc kinh, xưng tội Thanh đã dẫn dắt khiến em không thấy bỡ ngỡ, sợ sệt trước vẻ trang nghiêm ở nhà thờ. Sau khi tan lễ hai đứa thường lang thang quanh nhà thờ. Hôm nào cũng như hôm nào, hai đứa chỉ thích đi lang thang để nói chuyện “tương lai”. Nghe thì thật vĩ đại nhưng mộng ước của hai đứa thì thật tầm thường, giản dị. Thanh ước mơ sau này sẽ giống ma soeur của hai đứa. Em thì hoàn cảnh khác hơn, em chỉ mong sau này làm cô giáo. Và Thanh thường bảo em “nếu lúc đó ngôi trường này còn thì nhất định hai đứa mình phải gặp nhau nơi đây”. Em không dám tin thế nhưng hai đứa vẫn hứa chắc với nhau. Những cái móc tay cam kết đó nói lên muôn vàn yêu thương hai đứa dành cho nhau. Chừ đây ngồi nghĩ lại em buồn… rưng rưng muốn khóc.



Những ngày gần Giáng sinh trường em thật nhộn nhịp vui vẻ. Các cha bên nhà dòng đã bận rộn mà các soeur bên này lại mệt hơn. Chỉ có chúng em là vui hơn cả – đứa nào cũng hớn hở hy vọng sẽ được các soeur chọn làm thiên thần trong dịp Giáng sinh năm nay. Những đứa có giọng tốt đã bắt đầu được chọn lựa. Em và Thanh cùng được chọn nhưng em không mừng là bao vì Thanh vẫn còn giận em. Hẳn Thanh không còn nhớ lời xin với Đức Mẹ của hai đứa hôm nào ở đồi sim La Vang chăng? Em không tin vì không phải chỉ hôm đó thôi mà hôm nào vào nhà thờ em và Thanh cũng đã cầu nguyện như rứa. Đến chừ em vẫn nhớ thì lẽ nào Thanh lại quên. Mấy hôm nay em khổ sở vô cùng, em đã tìm mọi cách xin lỗi và làm hòa nhưng Thanh vẫn không chịu. Em buồn quá định xin soeur cho hôm nớ được nghỉ ở nhà với mẹ nhưng em sợ soeur buồn. Hẳn em đã thấy sự ưu ái của soeur khi em là người được chọn đầu tiên. 

Thấm thoát ngày chúng em mong đợi đã tới. Chiều nay soeur còn dượt lại những bài hát đã tập cho chúng em tuần trước. Một máng cỏ lớn thật đẹp được các soeur sửa soạn chu đáo. Tối nay chúng em sẽ là những thiên thần bé nhỏ cất tiếng hát ngây thơ đón mừng Chúa ra đời. Những bài hát mừng Chúa thật du dương, êm ái. Chúng em say sưa tập dượt cả buổi. Ma soeur hài lòng lắm và chúng em hy vọng lát nữa đây sẽ được các Cha khen lần nữa. 



Em như bay bổng lên mây giữa tiếng nhạc và quang cảnh tấp nập của nhà thờ đêm nay. Trong chiếc áo và đôi cánh thiên thần em cảm thấy lạc lõng giữa đám thiên thần kháu khỉnh, xinh xắn. Tới chừ Thanh vẫn còn giận em, Thanh thản nhiên vui đùa nói chuyện với các bạn mặc em một mình đứng đây. Khi tiếng nhạc bắt đầu em không muốn cất tiếng hát. Em co ro chắp tay trước ngực thì thầm cầu nguyện “xin Mẹ ban phép lạ cho Thanh hết giận con”. Em cảm thấy nhớ mẹ - giờ này ở nhà không biết mẹ đang làm gì nhỉ? Tối nay ma soeur cũng đã xin phép mẹ cho em ở lại trường. Lần đầu tiên ngủ xa mẹ em cảm thấy nhớ vòng tay, hơi thở ấm cúng của mẹ vô cùng. 

- Thiên thần buồn ngủ rồi à, sao trông con buồn thế? 

Vừa nghe soeur hỏi em sà vào lòng soeur khóc nức nở. Soeur vuốt tóc em trêu: 

- Con nhớ mẹ phải không? Chao ơi, con gái làm nũng với mẹ thế à. 

- Thưa soeur con buồn quá ạ! Tới chừ Thanh vẫn còn giận con vì chuyện hôm nớ. 

Soeur ngạc nhiên kêu lên: 

- Ồ, con bé ấy giận dai quá nhỉ? Được rồi để soeur nói cho. 

Rồi soeur dẫn em lại chỗ Thanh. Thanh như biết chuyện, chưa kịp để soeur nói một lời Thanh ôm chầm lấy em khóc và xin lỗi rối rít. Em nghe lòng như ấm lại. Ma soeur nhìn hai trẻ mỉm cười. Em nghe văng vẳng tiếng ca mừng Chúa Cứu Thế: 

“Sáng danh Chúa cả trên trời 
Bình an cho kẻ ngay lành dưới thế” 

TRẦN THỊ HẬU 
(Tặng Nguyễn thị Thanh – Quảng Trị. 
Cho những ngày thơ thân ái. 
Giáng sinh 62-63) 


(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 143, ra ngày 15-12-1970)
Mẹ La Vang - Tranh của Vivi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét