Thằng Nô và em gái nó là Na đang ngồi chơi trên chiếc du thuyền xinh đẹp của thằng Biên – chiếc “Sư tử” – Bọn chúng đang tổ chức một cuộc đi chơi bằng thuyền trên sông… Sau khi vượt được một chặng đường khá dài, Biên dùng một chiếc thuyền lá, tách riêng để lên bờ mua ít thức ăn. Chiếc “Sư tử” phải đậu ở ngoài vì sợ mắc cạn.
Đây là một vùng có nhiều cá sấu, thằng Nô tuy không biết gì về loài động vật bò sát nầy, nhưng cũng cố chận bắt một con nhỏ và suýt nữa thì nguy đến tính mạng…
Khi Biên định chèo thuyền lá vào bờ, thằng Nô xin đi theo, Biên đồng ý. Chèo được một khúc, Nô ngây thơ hỏi:
- Tao có thể chèo thuyền nầy vào trong mấy lùm cây kia được không? Cho tao thử một chuyến xem chơi nha!
Biên nghiêm nét mặt:
- Coi chừng! Nguy lắm đấy! Trong đó cá sấu dữ lắm!
Nghe nói đến cá sấu, thằng Nô lấy làm lạ lắm vì từ bé đến giờ nó đã thấy con vật ấy tận mắt đâu!
Nó nghĩ thầm:
- Chắc thằng Biên dọa mình đây, Cứ thử vào coi ra sao!
Sau khi đã thả Biên lên bờ rồi, Nô chèo thuyền lá trở lại thuyền mẹ tức là chiếc “SƯ TỬ”, rồi chèo quanh quẩn một lúc. Thế rồi, nó quyết định chèo thẳng về phía mõm đá, lùm cây.
Trong khoang thuyền đã có sẵn mấy lưỡi câu, còn sợi dây thì hiện nằm trong túi nó và đã thắt mối thòng lọng rồi. Trông dáng điệu của nó có vẻ chăm chú lắm. Gió từ phía giòng sông thổi lồng lộng về phía mấy lùm cây nghe xào xạc. Chèo được một quãng, thấy nước đã cạn, Nô nhảy xuống cắm cột buộc thuyền. Sau đó, nó lặng lẽ tiến từng bước chầm chậm để rình mò các chú cá sấu. Chẳng mấy chốc, nó thấy một chú sấu bự đang nằm dưới lớp bùn mỏng cạnh bờ đá. Nô không một chút sợ hãi, bình tĩnh đứng nhìn con vật. Tò mò hơn, nó quay lưng lại và đi vòng ra phía sau để quan sát cho lỹ. Cá sấu dài cỡ 3m5, thân mình đầy những lớp vảy dày cộm, tạo nên một làn da sần sùi gấp trăm lần da cóc! Sau khi ngắm đã đời, thằng Nô lại vòng ra phía đầu cá sấu : bây giờ sấu ngẩng đầu lên và trân trối nhìn Nô với đôi mắt trong xanh. Miệng nó cũng mở rộng ra như muốn nuốt tươi thằng bé. Nô tuy có hơi sợ, nhưng vì quá tò mò, nó cũng tiến lại gần và thấy rõ hai hàm răng trắng hếu, dài và hình như không cứng lắm thì phải. Trông xa hơn, nó lại thấy một con sấu khác hình thù to lớn không kém con nầy. Khi Nô tiến lại gần, thấy nó đang núng na núng nính trườn qua bùn và bò vào một vũng nước gần đó. Một lúc sau, Nô không nhìn thấy rõ con vật nữa, nhưng cũng biết nó đi về hướng nào nhờ vết bùn đục.
Thằng Nô còn nhìn thấy nhiều cá sấu nữa, nhưng hễ nó tìm cách lại gần thì y như mấy chú sấu lại chuồn xuống nước cả. Nô không hiểu tại sao cá sấu lại nhát người đến thế. Cuối cùng, Nô chống thuyền tiến xa hơn, vào các mõm đá chật hẹp mà lạch nước nhiều khi chỉ vừa lọt chiếc thuyền lá thôi. Đi được một quãng, thuyền bị mắc bùn, thằng Nô phải lội xuống đẩy. Nó cảm thấy chán nản muốn quay thuyền ra vì nhìn quanh quất chẳng thấy con sấu nào nữa cả. Nó lẩm bẩm:
- Có lẽ trong nầy không có cá sấu?
*
* *
Thật ra, thằng Nô cũng cảm thấy sợ cá sấu lắm. Chỉ nhìn hình thù sần sùi của nó cũng đủ sợ rồi, huống hồ thấy miệng sấu thỉnh thoảng há to ra như chực nuốt chửng nó! Đối với thằng Nô, đây chỉ là một cuộc đi coi cá sấu thì đúng hơn là một cuộc đi săn. Vì nếu là một cuộc đi săn thì phải sửa soạn cẩn thận chứ, nhất là đối với giống cá nguy hiểm nầy. Đàng nầy, nó có sửa soạn gì đâu, chẳng qua vì tò mò thôi! Tuy nhiên, Nô cũng cảm thấy tiếc tiếc, biết vậy hồi nãy rủ con Na cùng đi với thì thú quá. Nhưng chắc em nó không đi đâu vì con bé nhát lắm. Trời vừa nhá nhem tối là nó chỉ quanh quẩn trong nhà không dám bước chân ra sân nữa!
Đưa mắt nhìn một vòng tìm xem có chú sấu nào không, thấy không có, Nô bèn đẩy thuyền ra khỏi bùn rồi quay mũi thuyền trở ra. Trong thâm tâm, nó định trở về kẻo thằng Biên trông chờ. Tuy hai tay bám vào mạn thuyền, lom khom đẩy, nhưng mắt nó vẫn không quên nhìn quanh tìm kiếm cá sấu. Chợt Nô nhận thấy trên lớp bùn đằng trước mặt có một vài dấu vết lún sâu xuống. Điều làm cho thằng Nô chú ý là các dấu đó không giống những dấu vết mà nó đã thấy đằng kia. Những dấu chân nầy không lớn lắm, còn ướt và dấu đuôi sau bóng láng nhỏ nhắn. Nó thầm nghĩ:
- Một con sấu vừa bò qua đây, vì vết bùn còn mới lắm. Con sấu nầy không lớn như những con ở ngoài kia. Chắc là sấu con. Mình phải theo chân nó, may ra bắt được chú sấu con thì còn gì thích thú cho bằng.
Nô lo lắng quay lại nhìn các dấu vết một lần nữa để xem sự phỏng đoán của mình có đúng không. Các dấu chân còn rõ, nhỏ nhắn và lún sâu xuống bùn, nhất là dấu đuôi lết qua để lại một đường dài bóng láng. Nhưng khi thằng Nô tiến vào một khúc gần hốc đá thì các dấu vết tự nhiên bị mất hút. Nhưng không, nó lại nhìn thấy chúng cách đó không xa, có lẽ vì sóng tạt vào đã san bằng đi. Nô hồi hộp men theo dấu chân, nhưng thỉnh thoảng phải nhìn quanh một vòng đề phòng xem có chú sấu lớn nào đang rình nó không. Nó cũng không yên tâm về chiếc thuyền của nó nữa, vì hồi nãy mải theo dõi dấu chân sấu con nên quên không buộc thuyền lại. Để yên chí, nó vội vã quay lại đẩy thuyền con vào sâu trong bờ, rồi lội bộ theo dấu con sấu nhỏ. Bùn thật lầy lội, ngập tới đầu gối. Nhưng càng vào sâu trong mấy hốc đá bùn càng mỏng dần, bây giờ chỉ còn ngang mắt cá là cùng. Bỗng thằng Nô lại không thấy dấu vết sấu con đâu nữa cả. Nhưng vừa qua khỏi một đám cây thấp, nó lại tìm thấy… và dấu vết cứ lẩn quẩn quanh đó. Nó vẫn hồi hộp và kiên nhẫn theo dõi cho đến khi chúng mất hẳn trong một vũng nước nhỏ. Vừa đi tới, Nô đã trông thấy ngay một chú sấu con đang nằm yên dưới mặt nước. Sấu hãy còn nhỏ lắm, chỉ dài cỡ 20 phân tây là cùng. Lớp vảy trên thân mình còn trong và có màu vàng ngà, lốm đốm đen. Thằng Nô mừng quá reo lên:
- A! Một chú sấu con!
Nó thấy hồi hộp quá, chưa muốn bắt vội. Nó đi quanh vũng nước một vòng nhìn xem thử có sấu mẹ lẩn quẩn đâu đó không. Dù đã yên tâm rồi, thằng Nô cũng vẫn chưa muốn bắt sấu. Nó tiến lại gần hơn và dùng tay khoát mạnh mặt nước, cúi xuống nhìn thấy sấu con vẫn còn nằm yên. Nó mỉm cười thích thú.
Cảnh vật xung quanh thật yên lặng, chỉ thỉnh thoảng từ xa vọng lại một vài tiếng chim kêu hay tiếng sóc đang đuổi mồi trên các cành cây. Ngay chỗ thằng Nô đứng thì tuyệt nhiên không có một tiếng động nào dù chỉ một tiếng lá rơi!
Chậm rãi, Nô tiến từng bước một, cố hết sức để khỏi vấy bùn làm đục nước đi. Nô bước đi một cách khó khăn. Khi đến gần chỗ lõm, nơi sấu con đang nằm, Nô phải đợi nước trong trở lại. Một lát sau, qua làn nước trong, hắn ta mới thấy rõ ràng chú sấu con đang nằm yên trong một dáng điệu thật hiền lành. Nó thấy tường tận cái đầu sấu con xinh đẹp với đôi mắt bé tí, cái đuôi mảnh khảnh…
Nô cẩn thận tiến lại thật gần, xòe mấy ngón tay và nắm chặt ngang lưng con vật nhỏ bé. Qua lớp bùn sũng nước, Nô cảm thấy con vật cứ trườn lui trườn tới, nhưng Nô vẫn nắm chặt. Chú sấu con, đôi mắt vàng lim dim như còn ngái ngủ, bốn chân nhỏ bé đang cào xé một cách vô hiệu quả, trong khi miệng nó thỉnh thoảng mở rộng ra, táp thình lình miếng mồi vô hình trước mặt.
Nô cũng rất ngạc nhiên khi nghe những tiếng ủn ỉn như tiếng con heo, thoát ra từ miệng sấu. Nhưng mặc sấu làm gì thì làm, thằng Nô vẫn nắm chặt, sợ con vật tuột khỏi chạy mất thì rất uổng công nó. Bây giờ, Nô cầm sấu rửa thật sạch bùn rồi đưa lên ngắm nghía có vẻ thích thú lắm. Cuối cùng nó trở lại chỗ thuyền con đậu, vừa đi vừa huýt gió, điệu bộ thật hí hửng như vừa được một món quà quí giá. Trong khi đó, sấu con vẫn tiếp tục kêu ủn ỉn.
*
* *
Trên quãng đường trở về thuyền con, Nô đang quờ quạng lần từng bước một trong đám sình lầy ngập tới bắp chân thì chợt nghe những tiếng kêu đằng sau. Tiếng kêu nghe thật lớn, cộc cằn xen lẫn những tiếng huýt gió. Nô bèn ngoái cổ lại, thì từ đằng kia, một con sấu to lớn lạ thường với hai lỗ mũi bé tí, với cái mõm xương xẩu đen sì đang ào ào bò đuổi theo.
Chẳng hiểu sao, tự nhiên thằng Nô ngồi bệt xuống ngay giữa đống bùn dày đặc, có lẽ vì quá sợ hãi. Cứ nhìn mặt nó thì biết : mặt mày tái ngắt, tưởng chừng như cắt không còn một giọt máu! Nhưng sau đó, với chút sức lực còn lại, Nô cố “cày” tới chỗ thuyền con đang đậu, hai chân quệt lấy quệt để, cố sao rút nhanh ra khỏi đám bùn độc ác đang quyện lấy đôi chân yếu ớt của nó, trong khi hai tay quờ quạng để giữ thân người khỏi bị nhào xuống. Chạy được một chốc, Nô nhớn nhác nhìn lại thấy sấu mẹ vẫn đuổi theo và hãi hùng thay, sấu cũng đang cố sức vượt nhanh hơn thằng Nô! Khi Nô đã nhoài được một nửa người lên thuyền con rồi thì sấu mẹ chỉ còn cách nó độ vài phân thôi! Thật là hú vía! Nhưng sấu ta đã chịu thua đâu!
Vừa quẳng sấu con xuống sàn thuyền, Nô chụp ngay cây sào chống thuyền nhanh khỏi vũng bùn. Và ngay khi sấu mẹ nhoài mình xuống nước đuổi theo thuyền, thì thằng Nô cũng vừa nắm được mái chèo cố sức bát cạy. Một lát sau, Nô không còn thấy bóng sấu mẹ đâu cả, nó thầm nghĩ:
- Lẽ nào sấu lại bỏ cuộc?
Hắn lại rán sức chụm chân cố chèo nhanh ra ngoài kia cho vững tâm hơn. Thuyền con lướt nhanh trên mặt nước. Nhưng sấu mẹ vẫn chưa buông tha kẻ thù. Có điều bây giờ, nó không nổi lên mặt nước mà chỉ lặn ở dưới sâu thôi. Cứ nhìn mặt nước thì biết, nó đi đến đâu mặt nước lại cuộn lên ở đó. Lúc đầu, những cuộn tròn mềm mại, sau đó lại trải rộng ra càng lúc càng nhỏ dần. Một ý nghĩ đến nhanh với Nô : có lẽ sấu tinh khôn hơn, chờ đuổi gần kịp mồi mới trồi lên mặt nước! Như vậy vừa đỡ nguy hiểm cho chính nó vừa gây bất ngờ cho mình, khiến mình không thể trở tráo kịp!
Quả thật! Khi đuổi gần tới thuyền con, bỗng nhiên, sấu mẹ nổi lên trườn mạnh tới. Nô thấy rõ cái đầu dài đen thui, sống lưng đầy vảy sần sùi, miệng phì phì không ngừng , trong khi đuôi quật mạnh tỏ vẻ giận dữ tưởng chừng ăn tươi nuốt sống thằng bé đã dám bắt con mình! Nô càng cố sức chèo, cổ họng nó càng cháy khô, tai phát ra những tiếng lùng bùng rất khó chịu, chân tay rã rời, tim đập mạnh như muốn văng ra khỏi chiếc lồng ngực dẹp lép của nó!
Sấu mẹ cũng dồn hết sức lực đổi theo, đôi mắt nhìn chầm chập vào kẻ thù như sợ bị lạc hướng. Chợt một ý nghĩ táo bạo đến với Nô… Nó ngừng chèo và chụp ngay cây sào. Đó là một cây sồi trắng dài độ 2 thước. Phía đầu kia có gắn một lao sắt nhọn hoắt. Nô đứng trên sàn thuyền, trong tư thế sẵn sàng một sống một chết với con vật. Nó chờ sấu mẹ tới là hành động ngay. Trong khi đó, sấu ta không kể nguy hiểm, quật mình thẳng tới kẻ thù, đôi mắt trông thật dữ tợn, đuôi quật mạnh làm nước văng tung tóe. Ước lượng thấy vừa tầm tay, Nô dùng hết sức lực đâm mạnh vào mõm con vật.
Rầm! Con vật bị đánh trúng mạnh ngay nơi sống mũi xương xẩu của nó. Nhưng xem ra không thấm tháp gì với sấu, trong khi tay Nô bị rung mạnh khiến nó mất thăng bằng, nhoài người xuống làm thuyền bị chòng chành rồi nghiêng hẳn về một phía, nước ào ào tràn vào, tưởng chừng thuyền sắp bị chìm. Tuy vậy, sấu mẹ cũng vội vã biến mất dưới lớp nước bùn dày đặc. Nhưng chỉ độ vài giây sau, từ dưới lớp bùn đen, sấu mẹ lại xuất đầu lộ diện. Ngay khi vừa xé đôi mặt nước, sấu mẹ há to mồm nhào tới kẻ thù.
Trước mắt thằng Nô, mọi vật hình như bị xóa mờ hẳn trừ hai hàm răng sấu đang nhe ra một cách khủng khiếp : Mỏm đá, khu rừng, bầu trời… tất cả đều đang lặng chết! Các tia sáng mặt trời hình như đang chiếu xuyên qua mọi vật kể cả đáy thuyền con của nó, vì nó thấy rõ dưới chân nó cả bùn là bùn!
Liếc mắt nhìn sấu mẹ, Nô thấy rõ những chiếc răng trắng hếu. Nhìn vào sâu hơn thì chỉ thấy đen ngòm, ẩm ướt, đầy vẻ chết chóc. Miệng sấu đang há hốc ra và dường như càng lúc càng rộng thêm… Sấu hùng hổ tiến tới phía thằng Nô mỗi lúc mỗi nhanh. Để đối phó với cái chết gần kề gang tấc, thằng Nô ngồi xổm xuống trên sán thuyền, bất động, hơi thở dồn dập…
Đã đến lúc phải liều mạng : thằng Nô nhào tới với cây sào trong tay. Nó mím môi lao mạnh vào con sấu… Phịch… Sào đánh trúng hàm trên và xé mất một mảng thịt nơi miệng sấu và hai mắt Nô tự nhiên mở to ra vì nó vừa thấy lao sắt sáng chói dưới ánh mặt trời đang từ từ lún sâu vừa vặn vào cổ họng sấu mẹ. Thật là một điều quá sức tưởng tượng của nó. Nô vui sướng reo lên tưởng như vừa lập một kỳ công! Mà quả thực, đây cũng là một kỳ công. Một kỳ công đã có thể lật ngược thế cờ, cứu mạng sống của nó khỏi hàm răng dữ tợn của một con cá sấu đang điên dại vì mất con!
Con vật quay cuồng, lồng lộn như một người mất trí, đập rầm rầm xuống mặt nước. Một lần… rồi một lần… rồi lại một lần nữa, sấu mẹ há hốc miệng phun nước ra ào ào… Nhưng càng há to miệng, càng lồng lộn, cây sào độc ác càng vô tình đâm sâu vào trong cuống họng hơn. Sấu có vẻ kiệt lực dần, nhưng vẫn còn hung hăng, đuôi vẫn quật mạnh gây nên những đợt sóng bạc đầu khiến thuyền thằng Nô chòng chành theo, tưởng như sắp bị lật úp.
Trong khi con vật đang quờ quạng trên mặt nước thì Nô vội trở lại phía sau khoang thuyền kéo chèo ra đẩy mạnh. Thân mình nó nhễ nhại những mồ hôi và bùn lầy. Nó cảm thấy mệt hết sức, nhiều khi không còn nhìn thấy gì cả, dường như hai mắt đều bị lòa, nhưng tai nó vẫn còn nghe rõ tiếng vỗ ầm ầm phía sau. Sấu mẹ vẫn còn lượn qua lượn lại, hai chân trước đang vói tới cào xé kẻ thù trước mặt một cách vô vọng. Nó vẫn liều mình đuổi theo. Nô còn nghe rõ tiếng phì phì từ cửa miệng sấu, nhưng xem ra mỗi lúc nó mỗi kiệt lực, chỉ một chốc sau, thuyền thằng Nô đã bỏ xa sấu một quãng khá dài.
Lúc chỉ còn cách chiếc “Sư tử” độ chục thước, Nô đã kêu con Na inh ỏi. Nó kêu ré lên nhiều lần, dù nó đã nghe em nó trả lời. Vừa khi chiếc thuyền con đụng thuyền mẹ, Nô đánh đu vào mạn thuyền một cách vụng về trong khi hai chân đạp mái chèo vào sàn thuyền. Nó đạp mạnh đến nỗi một mái chèo bị gãy đôi, trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Thằng Nô muốn trèo lên thật nhanh, nhưng hình như có một sức mạnh vô hình nào đó đang kéo nó xuống… Đứng trên thuyền mẹ, con Na chẳng hiểu vì sao mà anh nó cuống cuồng lên như thế. Nó rối rít hỏi với một giọng hoảng hốt:
- Anh Nô! Có chuyện gì thế? Làm gì mà cuống lên như gà mắc phải tóc vậy?
Nô lắp bắp:
- Cá sấu… không phải anh… hàm… to… đuổi… thuyền… ăn… anh… trúng sào…
Bé Na tuy chẳng hiểu gì cũng quýnh lên:
- Cái gì vậy hả? Cá sấu ở đâu?
Ực! Thằng Nô nuốt nước miếng rồi nhìn vào vẻ mặt sợ hãi của em gái, nói chậm rãi:
- Anh nói là cá sấu đuổi theo ăn thịt anh!
Na hoảng hốt:
- Ở đâu? Có sao không anh?
Nô lại cố gắng đứng lên, trong khi hai tay nắm chặt vào mạn thuyền. Nhưng lạ thay! Hai đầu gối nó cứ quị xuống. Nó cố gắng hai, ba lần nhưng tất cả đều vô hiệu vì hình ảnh hãi hùng kia như vẫn còn hiện ra sờ sờ trước mắt. Nó sợ quá, cho đến bây giờ khi đã biết chắc mình thoát nạn rồi mà vẫn còn khiếp đảm. Hình ảnh chết chóc đã ám ảnh mạnh trong đầu óc nó! Cuối cùng, nó đành ngồi bệt xuống, vừa thở hổn hển, vừa trả lời tiếng được tiếng mất:
- Nhờ… cây… cây… sào…
Rồi bỗng nhiên, nó nói thật nhanh như có một sức mạnh nào thôi thúc nó:
- Sấu mẹ nuốt chửng cây sào rồi!
Na sốt ruột đưa tay ra:
- Thì trèo lên đây đã nào! Làm gì mà ngồi xếp bằng ở dưới đó vậy?
- Không đứng dậy được! Hình như đầu gối anh bị gãy rồi thì phải!
Bé Na nước mắt lưng tròng, miệng mếu máo chực khóc:
- Anh bị thương rồi à? Có sao không?
Lâu lắm, thằng Nô mới thốt được mấy tiếng:
- Không đâu! Có lẽ tại anh mệt quá nên đứng lên chưa được đó thôi!
Sau đó, Nô mỉm cười nói tiếp:
- Một con sấu to lớn đuổi theo, vì anh bắt con của nó.
Bé Na hình như không chú ý câu chuyện của anh, nó mải nhìn nơi miệng anh nó:
- Bọt xà phòng đâu nơi miệng mà lắm vậy? Anh rửa miệng đi!
Nô buồn cười vì sự lầm lẫn của em, nhưng không muốn cắt nghĩa làm gì. Nó vội lấy tay khoát chút nước rửa miệng rồi tiếp tục kể:
- Em biết không? Anh bắt con của nó, nó đuổi theo anh mãi. Tưởng chừng lên thuyền rồi thôi chứ ai dè nó vẫn theo anh hoài. Có một lúc, con sấu mẹ tiến sát thuyền anh, anh sợ nó lật úp thuyền thì nguy, túng quá anh lấy cây sào có móc sắt lao mạnh vào trong họng nó. Đau quá, nó mới chịu bỏ đi, nhưng chắc chưa đi xa đâu, dám còn lẩn quẩn quanh đây lắm!
Na lo sợ:
- Thật hả anh?
Được thể, thằng Nô dọa em:
- Ôi chao! Con sấu mẹ to lớn dị thường, nó dài… dài bằng cả một chiếc thuyền nhỏ chứ không phải vừa đâu!
Nô vừa nói vừa dang tay ra làm dấu cho bé Na hình dung được sự to lớn của con sấu
Na ngây thơ hỏi, dường như nó quên câu chuyện anh nó vừa kể sơ sài ở trên:
- Anh tìm cách bắt nó hay sao mà nó cắn anh?
Nô nhìn em, lắc đầu:
- Em sao chóng quên vậy? Anh bắt con của nó chứ! Làm sao anh dám bắt nó! Đụng tay vào cái vảy của nó cũng chưa dám huống hồ bắt nó!
Ngừng một lát, nó lại tiếp tục:
- Anh bắt con của nó. Nó đuổi theo anh, anh lao nguyên cả cây sào vào họng nó!
Nghe đến đó, con Na le lưỡi sợ hãi! Nãy giờ đứng lâu thấy mỏi chân, Na lại giục anh nó:
- Thì lên trên này hẵng kể tiếp!
- Ừ nhỉ! Mải nói chuyện nên quên đi mất! Nhưng dù sao anh vẫn còn mỏi chân quá, nhất là hai đầu gối!
Nó đưa tay bóp mạnh hai đầu gối. Một chốc sau, nó mới đứng dậy một cách khó khăn. Nó trở lại lượm cây chèo định trèo lên thuyền mẹ, nhưng chợt nhớ ra còn quên chú sấu con. Nó bèn quay lại tìm, chợt nó giật mình vì không thấy con sấu đâu cả. Nó sửng sốt hết sức, nhưng cuối cùng tìm thấy ở góc đáy thuyền.
Na ngạc nhiên:
- Anh còn tìm gì nữa đấy?
À! Anh quên mất chú sấu con!
Na nhoài đầu ra hỏi:
- Ừ nhỉ! Mà sấu con đâu rồi anh?
Nô vừa tìm ra sấu con, liền chụp ngay đuôi, sấu quay đầu lại nhe răng định cắn vào tay Nô. Nô vội thả ra rồi nắm ngang lưng con vật và giơ lên khoe với em gái:
- Sấu con đây này!
Na nhìn sấu con với một vẻ mặt ngạc nhiên thích thú. Nó với tay ra định bắt:
- Đẹp nhỉ! Đưa em nắm cho!
Nhưng Nô lắc đầu lia lịa:
- Không được! Em không biết cách nắm, nó cắn thì nguy hiểm lắm đấy!
Na nài nỉ:
- Nhưng mà anh nhớ cho em nha!
Thằng Nô cười không nói.
*
* *
Sau khi đã lên thuyền mẹ rồi, Nô cùng với con Na lại tụt xuống lo chùi rửa chiếc thuyền con. Chúng cũng không quên lấy một chậu nhỏ cho vào ít nước, thả sấu con vào rồi cả hai anh em cùng đứng ngắm nghía với vẻ mặt thích thú!
Riêng Nô, gặp bất cứ ai nó cũng say sưa kể lại chiến công của mình. Dĩ nhiên, nó cũng không quên thêm mắm thêm muối vào chút đỉnh cho ra vẻ ta đây… tài giỏi. Thật ra thì tài giỏi đâu không biết, nhưng ai cũng phải công nhận rằng nó quả thật là một đứa trẻ bình tĩnh và can đảm có thừa.
Nô cũng rất hãnh diện về mình. Nó kể đi kể lại có đến năm, sáu lần mà lần nào cũng giống lần nào, hình như nó đã thuộc lòng câu chuyện vậy. Vào xế trưa hôm đó, khi Biên trở về, thằng Nô lại được dịp bô bô về thành tích bắt sấu của mình. Dĩ nhiên, đối với nó chỉ là “bổn cũ soạn lại!”. Nhưng với thằng Biên thì khác hẳn, nó tỏ vẻ ngạc nhiên vì không ngờ thằng Nô lại gan dạ đến thế. Hắn bèn rủ thêm hai đứa nữa rồi cả bọn kéo nhau đi về phía mỏm đá để nhìn tận mắt những gì thằng Nô vừa kể.
Tuy ngoài mặt thì Nô có vẻ hãnh diện, được dẫn đầu đoàn người đi coi kỳ công của mình, nhưng trong lòng nó cũng cảm thấy hồi hộp, sợ rằng những dấu vết nó và sấu mẹ đã quần thảo nhau không còn nữa. Nhưng rất may, tất cả đều được chứng minh : cả bọn đã tìm thấy một khúc sào gãy, vết còn mới và một vài chỗ thấy có dấu máu nổi lên, hình như sấu mẹ đã quật mạnh đến gãy sào…
Thằng Nô cố công tìm xem có xác sấu nổi lên đâu đó không, nhưng nó thất vọng vì không thấy gì cả.
NGUYỄN HÒA GIANG
____________________________________________________________________
Xem tiếp LẠC VÀO HOANG ĐỊA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét