Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014

Tiếng hát Vành Khuyên - NGUYỄN THÁI HẢI (Chương V - VI)

Chương 05

Giữa bầu không khí nhộn nhịp của những ngày gần Tết, trong lúc bạn bè vui vẻ, hồn nhiên với những dự tính vui xuân thì em phải bận rộn với mấy bản nhạc dự thi ngoài thời gian đến trường. Thúy Hiền thật tốt. Biết em buồn chuyện Hạnh Trang, nhỏ hay trò chuyện với em để an ủi. Nhỏ còn đến nhà em chơi, nghe em tập hát và lần nào cũng tấm tắc khen, cả quyết là em sẽ đoạt giải. Đôi lúc, em nghĩ rằng chính Thúy Hiền mới là người bạn thân nhất của mình…
Từ sau ngày gửi cho em lá thư báo tin mình đã ghi tên dự thi, Hạnh Trang và em không còn trò chuyện với nhau nũa. Đi học, lỡ có chạm mặt nhau, cả hai cùng ngại ngùng nhìn tránh đi nơi khác. Trong những lúc chuyện vãn với bạn bè, em cũng luôn tránh nhắc đến Hạnh Trang. Chúng em đã xa nhau hẳn rồi.
Còn một ngày nữa bắt đầu thi vòng loại thứ nhất, Thúy Hiền trao cho em một lá thư. Nhỏ nhất định không chịu trả lời em là thư của ai. Nó bắt em mở thư ra đọc tại chỗ, trước mặt nhỏ. Em bóc phong bì, mở lá thư. Tay em run lên khi nhận ra nét chữ của Hạnh Trang, phải cố gắng bình tĩnh lắm, em mới đọc hết lá thư:
Vành Khuyên thương,
Hạnh Trang biết Vành Khuyên giận Trang lắm. Rất nhiều lần, Trang muốn đến bên Vành Khuyên để nói với Vành Khuyên rằng, nếu muốn Vành Khuyên cứ nói thẳng mặt Trang là một đứa bạn xấu. Vành Khuyên ơi! Thà được nghe những lời trách giận của Vành Khuyên, Trang còn đỡ buồn hơn phải thấy mỗi lần gặp mặt nhau, Vành Khuyên xem Trang như người lạ. Trong thư trước, Trang có nói với Vành Khuyên rằng một lúc nào thuận tiện, Trang sẽ nói cho Vành Khuyên hiểu vì sao Trang phải ghi tên dự thi, làm trái với lời hứa với bạn mình. Bây giờ chỉ còn một ngày nữa đã thi vòng loại mà Trang chẳng còn lòng dạ nào tập dượt. Trang nghĩ kỹ rồi, Trang thấy cần phải nói cho Vành Khuyên hiểu hết. Trang xin Vành Khuyên một cái hẹn vào chiều mai tại cổng trường. Sự có mặt của Vành Khuyên hay sự vắng mặt, Trang xem như câu trả lời dứt khoát rằng Vành Khuyên còn xem Trang như một người bạn thân xưa hay không? Dù sao, Trang vẫn nuôi hy vọng là Vành Khuyên sẽ đến.
Hạnh Trang
Em ngồi thừ người ra, chẳng biết phải tính sao. Chẳng lẽ Hạnh Trang có lý do chính đáng, buộc phải ghi tên dự thi. Như vậy, thì ra em đã giận oan nhỏ ấy, thì ra chính em mới là người cắt đứt sợi dân thân ái giữa hai đứa?
Cái hẹn chiều mai như một câu trả lời… Em sẽ đến hay không? Nếu em không đến thì chắc chắn hai đứa sẽ xa nhau mãi mãi, điều mà em không muốn xảy ra. Nhưng nếu đến, chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?
Đúng là ngày nhận thư! Chị Hương Trinh khoe em:
Chị Mộng Vi gởi thư về cho chị. Có cả thư gởi Vành Khuyên nữa đây.
Em nhận lá thư từ nước ngoài của chị Mộng Vi và đọc:
Ngày … tháng… năm…
Vành Khuyên yêu của chị
Đến nơi cả tháng rồi mà nay chị mới có thư về, thế là chậm phải không em? Cho chị xin lỗi nhé. Phần vì mới đến còn lạ nơi, lạ chỗ, bỡ ngỡ đủ điều. Phần nữa vì chị cứ đắn đo mãi về một chuyện. Đến nay mới dứt khoát được.
Chuyện Hạnh Trang ấy mà. Chắc Vành Khuyên còn nhớ bữa tiệc hôm Tết Dương lịch chứ? Chị đã ngỡ ngàng khi thấy Hạnh Trang. Chị không lầm đâu. Hạnh Trang đúng là em gái của chị Quỳnh. Dạo ấy, chơi với chị mà chị Quỳnh cứ giấu mãi về gia đình. Chị ấy mặc cảm nhà mình nghèo, lúc nào cũng sợ cái nghèo sẽ làm mất đi tình bạn với bạn bè chung quanh. Bây giờ, Hạnh Trang giấu em cũng vì lý do đó. Nhà chị Quỳnh ngày đó nghèo lắm, chắc bây giờ cũng chẳng khá hơn. Ba chị ấy là một công nhân bốc vác, má chị ấy đi bán hàng rong. Chị Quỳnh có giọng hát rất hay, lúc nào nói với nhau về những điều mơ ước, chị ấy cũng thổ lộ với chị ao ước sẽ trở thành ca sỹ chuyên nghiệp, có điều kiện tài chính để giúp đỡ cha mẹ… Thật đáng buồn, một tai nạn đã xảy ra, cướp đi của chị một người bạn. Chị Quỳnh mất vì ngã xe trước một chiếc xe tải đang chạy nhanh…
Em muốn khóc khi nói với chị Hương Trinh:
- Tội nghiệp chị Quỳnh…
Chị Hương Trinh nói:
- Cả Hạnh Trang nữa, em à.
- Nhỏ ấy vừa gửi cho em lá thư đó chị. Chị xem đi…
Đọc xong thư của Hạnh Trang, chị Hương Trinh bảo em:
- Như thế này thì chị khuyên em chiều mai nên đến gặp Hạnh Trang. Nếu cần, chị sẽ cùng có mặt…
Em chưa đáp lời chị Hương Trinh. Vì vào lúc này, khi em đã lờ mờ đoán hiểu được nguyên do khiến Hạnh Trang ghi tên dự tranh giải “Tiếng Hát Vành Khuyên”, thì sự xác nhận về cái hẹn với Hạnh Trang không cần thiết nữa. Em nảy ra một ý…
- Chị Hương Trinh ơi, em nhờ chị chuyện này nhé.
- Em nói đi nào.
- Chị chở em đến nhà Hạnh Trang một chút.
Ngay bây giờ.
- Ngay bây giờ?
- Vâng.
- Hay lắm. Nhưng… nhưng mà em biết nhà Hạnh Trang chứ?
- Có hồi Tết dương lịch, anh Trung đưa Hạnh Trang về, anh ấy cho em biết địa chỉ. Một ngôi biệt thự xây kiểu Pháp ở đường X.
Một lát sau, chị Hương Trinh đưa em đến địa chỉ nhà Hạnh Trang, chị bấm chuông. Một chút xíu, cùng với con bẹc-giê xồ ra sủa là một người đàn ông bước tới cổng. Ông ta hỏi, giọng kênh kiệu, không một chút lịch sự:
- Hỏi ai?
Chị Hương Trinh tái mặt vì giận. Nhưng có lẽ chị nén giận để lo được việc của em nhờ. Chị đáp:
- Thưa ông, tôi muốn gặp em Hạnh Trang.
Người kia trố mắt nhìn chị em em. Rồi ông ta trả lời vẫn cái giọng đáng ghét:
- Hạnh Trang nào?
- Em ấy 14 tuổi là con gái chủ nhà này…
Người đàn ông cười ha hả:
- Vậy là cô lầm rồi! Đây là tư gia của ông giám đốc sở Y. Ông có một thằng con trai phá làng, phá xóm, đi tù rồi. Hạnh Trang, Hạnh Kiểm nào ở đây…
Ông ta bỏ vào nhà, chẳng thèm nghe lời xin lỗi bối rối của chị Hương Trinh.
Em nhìn chị, nói:
- Vậy là đúng rồi phải không chị? Hạnh Trang giấu nhà thật, chắc chắn gia đình nhỏ rất nghèo…
- Chiều mai em đến trường gặp Hạnh Trang, em cứ kể chuyện đi tìm nhà nhỏ hôm nay. Chị tin thế nào rồi hai đứa em cũng sẽ hiều nhau và nối lại tình bạn…
* * *
Dù đã nghĩ, đã chuẩn bị kỹ, nhưng khi đến gần cổng trường – nơi hẹn của Hạnh Trang – em lại nảy ra một ý. Em nghĩ đến món quà tình bạn Hạnh Trang đã dành cho em - giải “Học sinh xuất sắc trong tháng” - thật bất ngờ. Em cũng muốn dành cho nhỏ ấy một bất ngờ tương tự.
Hạnh Trang đứng dưới gốc cây trứng cá, có lẽ đã lâu. Thỉnh thoảng, nhỏ lại nhìn về phía cuối đường trông ngóng. Chiếc xe nào dừng lại bên lề, nhỏ cũng giật mình nhìn chăm chăm, rồi vẻ thất vọng hiện rõ trên nét mặt khi người xuống xe không phải là em. Nhìn nhỏ bồn chồn thật tội. Nhưng… Em cần phải thực hiện cho được ý định vừa chớm hiện…
Em đứng dưới một góc cây lớn bên trường, không xa chỗ Hạnh Trang bao nhiêu, có thể thấy rõ nhỏ mà không sợ bị lộ. Trang đứng đợi đến trời gần sập tối, đành phải ra về. Trong suy nghĩ của nhỏ, nhỏ đã xác định được câu trả lời của em. Chắc nhỏ đang trách em. Nhỏ đi ngang chỗ em đứng khuất, mắt đỏ au, mặt thật buồn. Hạnh Trang ơi! Đừng trách giận Vành Khuyên. Ít hôm nữa rồi Hạnh Trang sẽ hiểu.
Hạnh Trang vẫn bước những bước chân buồn bã, vô tình không hai biết có em theo sau, kín đáo. Nhỏ không ngờ đã dẫn em về đến tận nhà nhỏ, một căn nhà vách ván, mái lá trong con hẻm đối diện với ngôi biệt thự, nhà giả của nhỏ. Thấy rõ Hạnh Trang bước vào nhà, em đã nghĩ đến một cách xữ sự. Nếu em cứ bước tới căn nhà đó, Hạnh Trang sẽ ngạc nhiên biết bao. Em sẽ nói gì với bạn bè. Sẽ nói:
“Dù gia đình Trang có nghèo túng đến đâu, Vành Khuyên vẫn xem Trang là người bạn thân nhất. Sao Trang lại mặc cảm như thế?”. Hay là em sẽ im lặng. Nước mắt sẽ đoanh tròng cả hai đứa em?
Đó chỉ là ý nghĩ. Em không bước tới. Món quà tình bạn em sẽ dành cho Hạnh Trang chỉ có ý nghĩa nếu em giữ kín đến giờ chót. Trang ơi!
Chiều nay không gặp Vành Khuyên, chắc Trang buồn lắm. Nhưng, sau này, với món quà tình bạn của Vành Khuyên, Trang sẽ lại vui, rất vui. Đợi nhé, Hạnh Trang của Vành Khuyên!

Chương 06

Anh Trung hỏi em:
- Vành Khuyên nhất định chọn bài “Màu xanh học trò” để thi vòng chung kết phải không?
Em gật đầu:
- Vâng, em nhất định chọn bài ấy.
- Chọn thì phải cố tập cho thật nhuyễn mới được. Em nhớ không, cái đoạn cuối rê thứ chuyển qua rê trưởng…
- Để em hát lại cho anh nghe thử. Chắc ăn mà!
- Ở đó mà chủ quan. Có nhớ đôi lần lơ đãng, em hát sai nốt chuyển không?
Em đỏ mặt:
- Tại… bị… người ta không để ý chớ bộ!
Anh Trung đàn. Em nhẩm trong trí: “… Biển cũng xanh, rừng cây cũng xanh. Em đi trong tuổi thơ học trò…”. Rồi cất tiếng:
- Là tuổi xanh…
Anh Trung ngưng đệm đàn. Em cũng ngưng hát. Anh Trung hất mặt với em:
- Thấy chưa! Mới nhắc đã hát sai. Đồ rề mi, Vành Khuyên lại hát thành Fa la rề…
Em tức quá, đấm thùm thụp vào vai anh:
- Tại anh mà! Tại anh nói, em mới tập trung vô chỗ đó, rồi…
- Rồi hát sai luôn chớ gì? Thôi, nghe lời anh đổi bài khác đi…
- Khống! Em cứ hát “Màu Xanh Học Trò”. Nó là bài hát của chị Hương Trinh… Em muốn bài hát của chị trở thành quen thuộc trong lứa tuổi học trò…
- Thôi được! Nhưng em phải cố, đừng để xảy ra sơ suất…
Em hát lại bài hát. Tiếng đàn đệm của anh Trung quen thuộc. Em tưởng chừng mình đang hát trong buổi thi chung kết sắp tới. Em tin là lần này mình lại đoạt giải. So với hai năm trước, bây giờ em hát đã vượt hơn nhiều. Buổi thi chung kết năm nay, em sẽ lại mời chị Hương Trinh đi dự, sẽ lại nhìn về phía chị và mỉm cười khi hát xong bài hát. “Nữ nhạc sỹ” Hương Trinh chắc chắn sẽ không ngăn được nước mắt khi nghe công bố kết quả… Vành Khuynên… Em sẽ mãi mãi là Vành Khuyên…
… Bạn ơi! Xa nhau có vấn vương
Nhưng kỷ niệm
Là màu xanh mãi mãi tuổi học trò…
Một tiếng vỗ tay vang lên khi em vừa hát xong. Nhỏ Thúy Hiền - nhỏ như một cô bé từ trên trời rơi xuống - xuất hiện tự lúc nào không ai hay biết.
- Tuyệt vời! Tiếng hát Vành Khuyên thật tuyệt vời!
Nhỏ chào anh Trung:
- Em chào anh Trung “Vô Diệm” ạ.
Anh Trung gật đầu thật sâu:
- Không dám. Xin chào em Thúy… Dữ!
Em kéo Thúy Hiền ngồi cạnh:
- Ngọn gió nào đưa mày tới đây?
- À.. ngọn gió… ta buồn ta đi lang thang…
- Mày mà cũng buồn?
- Buồn chứ! Buồn lắm! Buồn ghê!
- Mày nói gì mà nghe thê thảm quá vậy?
- Thì cứ nhìn vào mắt tao sẽ biết: tao… buồn ngủ!
- Đồ quỷ! Mày đi đâu, làm gì mà kêu buồn ngủ. Khôn hồn thì phải khai mau.
- Dạ, em xin khai báo thành khẩn. Em vào trường để viết danh sách lớp nộp cho ban giám hiệu để chuẩn bị cho việc xét thưởng học kỳ một. Và vì thế mà… Nè, Vành Khuyên. Có cái tin này rất quan trọng, nhưng mày có tin tao không đã?
- Sao lại không tin?
- Trong danh sách những người ghi tên dự giải “Tiếng Hát Vành Khuyên” năm nay có… có tên Hạnh Trang!
Em bàng hoàng trước thông tin của Thúy Hiền. Có thể như thế được sao? Hạnh Trang đã hứa với em từ ngày mới quen nhau là nhỏ ấy sẽ không thi kia mà. Em nắm tay Thúy Hiền, hỏi gặng:
- Mày thấy tên Hạnh Trang thật à?
- Rõ ràng! Trần Thị Hạnh Trang, khối lớp tám. Còn ai vào đây nữa?
Anh Trung cũng không khỏi ngạc nhiên.
- Chắc có chuyện gì đây. Chẳng lẽ Hạnh Trang lại quên lời hứa với Vành Khuyên?
Em không sợ Hạnh Trang sẽ giành mất vinh dự của mình. Em chỉ giận nhỏ ấy nuốt lời hứa. Thế mà đã có lúc, em nghĩ rằng mình đã tìm được một người bạn thân và có một tình bạn tuyệt đẹp như hai chị Hương Trinh - Mộng Vi…
Giọng anh Trung động viên:
- Thôi, cũng chẳng sao, Vành Khuyên à. Em cứ cố tập luyện các bài hát sẽ dự thi. Anh tin là em sẽ vượt qua các bạn, kể cả Hạnh Trang…
Giọng Thúy Hiền::
- Phải đó, Vành Khuyên. Kệ Hạnh Trang. Mà mày nhất định chọn bài “Màu xanh học tr”" để thi chung kết hả?
Mặc anh Trung nói. Mặc Thúy Hiền nói, em chẳng trả lời. Ôi! Hạnh Trang! Thật đáng tiếc…
Buổi học sáng thứ hai, Thúy Hiền dẫn em lên văn phòng xem danh sách thí sinh “Tiếng hát Vành Khuyên”. Quả thật có tên Hạnh Trang với số thứ tự 16, số cuối cùng. Biết, nhưng em cứ vờ như chưa hay gì cả, cố tự nhiên trò chuyện với Hạnh Trang như mọi ngày để xem phản ứng của nhó ấy. Rõ ràng là có nhiều cái khang khác ở Hạnh Trang. Nhỏ như ngại ngùng khi nói chuyện với em. Đến cuối giờ, nhỏ mới dúi vào tay em một lá thư rồi vội vã về trước. Em cầm lá thư đợi nhỏ đi khuất, nhìn lại thì tay mình đã vò nhàu lá thư mất rồi. Thúy Hiền trông thấy, bảo em:
- Đưa thư đây tao, coi Hạnh Trang nói viết gì.
Em trao lá thư bị vò nhàu cho Thúy Hiền. Nhỏ vuốt lại phẳng phiu rồi đọc cho em nghe:
Vành Khuyên thân mến,
Viết gởi Vành Khuyên lá thư này, lòng Hạnh Trang xót xa lắm. Trang tin chắc rằng đọc xong, Vành Khuyên sẽ giận Trang vô cùng. Trang còn sợ rằng có thể sau đó, tình bạn giữa hai đứa mình không còn nữa. Nhưng Trang không thể nào làm khác được, Vành Khuyên ạ. Chiều thứ bảy vừa rồi, Trang đã đến trường ghi tên thi “Tiếng Hát Vành Khuyên”. Dự thi, hẳn là Trang sẽ cố gắng để đoạt giải. Đó là điều Trang không muốn, nhưng…
Vậy là Trang đã trở thành người thất hứa với Vành Khuyên, dù rằng Trang vẫn luôn mong tình bạn của hai đứa mình bền vững. Lá thư này Trang không dám viết dài vì Trang biết Vành Khuyên đang giận. Trang chỉ xin Vành Khuyên hiểu cho là Trang buộc phải ghi tên dự thi, phải làm một việc mình không muốn làm. Lúc nào Vành Khuyên không giận Trang, Trang sẽ nói hết những gì bây giờ Trang chưa tiện nói.
Đọc xong thư, Thúy Hiền nhìn em. Em bật khóc:
- Hết rồi!
Quả đã thật sự hết rồi, tình bạn của chúng mình, Hạnh Trang ơi! Tình bạn ấy đang được ươm tươi, giờ chỉ còn là kỷ niệm thôi sao, Trang? Món quà tình bạn - giải “Học sinh xuất sắc” – mà Trang nhường cho Vành Khuyên, rồi bao nhiêu chuyện vui buồn khác nữa… phải đẩy lui vào dĩ vãng sao, Trang? Ghi tên thì hẳn nhiên Trang sẽ cố gắng đoạt giải… Trang ơi! Lời hứa của Trang ngày nào… Hy vọng được mang tên Vành Khuyên mãi mãi… Trang quên hết rồi sao? Trang cắt đứt sợi dây thân ái gữa chúng mình thật rồi sao?
Hai đứa giờ đây đã như hai người lạ. Hạnh Trang cúi gằm mặt khi cô đọc thông báo của nhà trường về cuộc thi “Tiếng Hát Vành Khuyên”:
-.. Sau đây là danh sách mười sáu em ghi tên trang giải cuối năm nay… Lớp 6, lớp 7… Lớp 8: Nguyễn Thị Hương Trầm và Trần Thị Hạnh Trang… lớp 9…
Cả lớp ồn ào hẳn lên. Các nhỏ ngạc nhiên hỏi nhau:
- Hạnh Trang thi nữa à?
- Có thêm Hạnh Trang, coi bộ năm nay, cuộc thi sẽ gay go lắm à, nghen.
Ngọc Mai hỏi em:
- Sao kỳ vậy, Vành Khuyên? Mày với Hạnh Trang chơi thân lắm mà? Hai đứa cùng ghi tên thi cả, bộ tụi mày…
Em cay đắng:
- Hạnh Trang có quyền tự do của nhỏ chớ, Ngọc Mai. Làm sao Vành Khuyên ngăn cản được…
Ngọc Mai lắc đầu: “Hạnh Trang kỳ ghê…”
Lòng em như trống trải, lạnh lùng. Hình ảnh Hạnh Trang vẫn còn kia, nhưng nó đã mất hết vẻ đáng mến, đáng yêu của ngày trước.
… Hôm ấy, lãnh thưởng về, Trang đã về cùng Vành Khuyên, đến tận nhà Vành Khuyên để chứng kiến cảnh Vành Khuyên đòi thưởng. Rồi hai đứa rủ anh Trung ra phố ăn kem. Vui biết chừng nào… Vành Khuyên nói với Trang: “Hạnh Trang tốt với Vành Khuyên quá”. Trang cũng cười bảo: “Vành Khuyên đáng mến lắm”. Anh Trung trêu hai đứa: “Tưởng gì! Mèo lại khen mèo dài đuôi”. Hai đứa, đứa thì nhéo tay anh ấy, đứa đấm vai trả thù. Vui vui là…
… Có bao giờ Vành Khuyên muốn phải chia tay với Hạnh Trang đâu. Hai tiếng gọi Vành Khuyên, chiếc cúp vàng hay gì gì đi nữa, đối với Vành Khuyên cũng không quan trọng bằng tình bạn của hai đứa mình. Thế mà Hạnh Trang nỡ để hai đứa thành đối thủ của nhau. Vành Khuyên không sợ Trang thắng giải. Vì Vành Khuyên rõ hơn ai hết, mình có nhiều lợi thế hơn hẳn. Vành Khuyên đã xuất hiện nhiều lần trước đám đông trong khi Hạnh Trang còn nhát sân khấu. Vành Khuyên lại được nhiều thầy cô giám khảo biết và thương mến. Có dư luận cho rằng thế nào năm nay các thầy cô cũng trao cúp cho Vành Khuyên để lần đầu tiên, giải “Tiếng Hát Vành Khuyên” có người đoạt cúp và được giữ danh hiệu ấy, tạo nên sự lôi cuốn của giải từ nay về sau… Không sợ thua, nhưng Vành Khuyên sợ mất Hạnh Trang. Vành Khuyên đang mất Hạnh Trang rồi đó…
_____________________________________________________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét