- Má ơi, cho con đi… má nghe… Thủ Đức… gần lắm…
Hỏi đến lần thứ ba mà má không trả lời, giọng em cũng bắt đầu run. Chẳng là trường em tổ chức nhân mấy ngày lễ Tết nầy một buổi đi thăm bệnh viện LHS ở mãi Thủ Đức cơ. Hồi nghe Dì phụ trách đọc thông cáo giữa đám bạn ồn ào, lao nhao đòi đi, em đã ngồi im, đã biết tốt hơn là đừng nói gì cả với má hết, và hôm đó, người ta đi thì mình ở nhà. Thế là xong. Thế là đúng như lời má dặn, xin mua áo mua quần, sắm gì cũng được, nhưng đừng bao giờ nói với má chữ đi. Em cũng biết má nói là má làm. Em thử mấy lần rồi mà. Nhưng lần nầy là tại nhỏ Loan, nhỏ Thúy xui đó a. Nhỏ Loan:
- Không sao đâu Nhi ơi, đi với mấy dì mà.
Con bé Thúy:
- Có giấy xin phép nữa mà, năn nỉ má ký vào là xong.
Con bé mới bèn xiêu xiêu, mới vác tờ giấy dễ thương nầy về nhà, và bây giờ:
- Má ơi má… Ký một cái thôi mà.
Lần nầy chắc má không dằn được, má nạt một tiếng:
- Thôi! Không có đi đi gì hết…
Miệng em đang há ra định nói tiếp bỗng dưng cứng lại. Cơn nghẹn ngào trôi lên tận cổ. A! Má khó với con há, con biết mà, có bao giờ má thương con đâu! Em thất thểu đi lên nhà trên, chúi đầu vào giường khóc một trận thỏa thích. Nước mắt thấm xuống nệm từng vũng từng vũng. Chưa bao giờ em buồn như thế. Bắt ở nhà hoài đến khi ra đường lớ ngớ quê chết được đi, vậy mà… bạn bè gán cho em danh hiệu “ở nhà muôn năm” đó. Hơn nữa, chuyến đi của em có chính nghĩa mà. Chỉ tại xa quá đó thôi. Con bé đang sụt sịt, thút thít mưa ngoài trời, bão trong lòng như thế thì có tiếng xe dừng lại trước cửa, cái đầu nhỏ Đông thò vào, liến láu:
- Nhi ơi, Nhi ơi, có mi ở nhà không…
Bừng tỉnh cơn mít ướt, con bé ngồi ngay dậy, quệt ngang đôi mắt trời mưa, chạy a ra ngoài:
- Có ta đây, làm gì mà la um sùm vậy, nhỏ?
Cô bé quẹo xe vào cái sân nhỏ, cười cười sau mấy phút nghiêng đầu quan sát:
- Lại trời mưa, lại khóc lóc phải không, a, kỳ nầy chắc mưa lớn đây.
Em sịu mặt xuống không đáp ngay thì hắn tiếp – ấy, đôi mắt cận thế mà còn tinh hơn mắt thường nữa cơ, giọng trầm ấm hỏi han:
- Sao vậy hở Nhi?
Nước mắt thi nhau lăn ra, em mím môi:
- Nhi đòi theo trường đi Thủ Đức, má không cho…
Một thoáng nhíu mày, giọng nhỏ lại vỡ ra, như một tiếng reo:
- Ồ tưởng chuyện gì. Đông cũng đến rủ Nhi đi đây. Đôi mắt cô bé tinh nghịch. Không xa đâu, nội Sàigòn nầy thôi, có thiếu gì chỗ đi, đáng đi.
Cô bé nhấn mạnh chữ đáng đi rồi nghiêng đầu cười trêu dáng vẻ băn khoăn của em:
- Không được đâu. Nhi mới bị má la một trận đó Đông ơi. Ánh mắt cô nhỏ đầy vẻ tự tin:
- Nhưng nếu Đông xin phép được thì Nhi phải đi với Đông đó nha, vui lắm…
Em biết ngay được những nơi Đông sẽ đến, mấy cô nhi, ký nhi viện chứ gì. Cô bạn thân của em có một lý tưởng tuyệt vời. Một thuở nhỏ ở trong Hướng Đạo, cô bé tháo vát hẳn ra và cũng theo nề nếp cũ, từ Nguyễn Du, S.O.S tới Phan Đình Phùng, nơi nào Đông cũng đặt chân tới và rất thường xuyên. Em biết được những mẩu chuyện nhỏ hay hay, dễ thương, kỷ niệm của những lần đi Đông kể cho nghe, mỗi khi đến nhà cô bé. Nhỏ vẫn hứa sẽ hôm nào dẫn em đi, để xem, để gặp và thấy tận mắt các ma soeur, các cô bé, chú bé đã làm đầy niềm vui trong Đông, cũng như đã làm em thích thú, chỉ qua câu chuyện kể. Em thích ghê lắm, nhưng không dám mong nhiều vì biết má có cho đi hay không, nếu cho đi để về thấy mặt má lo buồn, em cũng chịu thôi – phần khác, em nghĩ dẫu cho Đông chở theo bất cứ cô bạn nào khác, cũng sẽ có ích hơn em rất nhiều, vì… em có biết gì đâu. Hôm nói cho Đông ý nghĩ đó, cô bé đã ngẩn ra, tròn mắt giây lâu – đôi mắt bao giờ cũng rất trong sáng, rất tự tin rồi bảo em, như thấy được một ý nghĩ kỳ quặc đáng yêu:
- Rồi Nhi sẽ thấy là trái hẳn lại…
Và hôm nay nhỏ đến đây, với câu hỏi ấy dưới bầu trời xanh ấm nắng sáng nầy, em còn gì chờ đợi nữa không? Em chồm tới xiết chặt hai bàn tay cô bé:
- Dĩ nhiên. Nhi sẽ đi ngay.
Môi đông như tươi hơn, bước chân nhỏ vội vã:
- Vậy thì chờ đây. Năm phút sau Đông sẽ ra báo tin vui với Nhi.
Em hồi hộp chờ đợi, mấy ngón tay lạnh cứng cứ loay hoay quấn vào nhau rồi lại rời ra, lại quấn nhau. Ô, nhiều khi em tưởng như má của ai, em đi mà không dám xin phép phải nhờ bạn xin phép hộ, buồn ghê vậy đó. Chỉ một lát sau tiếng chân cô bé trở ra:
- Rồi, vào thay áo nhanh lên, cô bé nhè. Đông còn phài ghé nhà nữa a Nhi.
Em cuống quýt nhảy xuống ghế, mừng rỡ lăng xăng:
- Chờ chút xíu thôi, Nhi thay áo nhanh lắm.
*
Chiếc xe Đông chở em, chiếc xe nhỏ mà lỉnh kỉnh đồ đạc dừng lại trước cổng bệnh viện. Như đoán được sự thắc mắc của em Đông giải thích trước:
- Nơi nầy Đông mới khám phá ra đây. Hay lắm.
Em cười một cái thật tròn với nhỏ rồi giành ôm các thứ quà kẹo áo để Đông đi cất xe. Trông em giống như một ông già Noel chính cống, nếu tất cả thứ đang cầm đều chui cả vào một cái bị vác trên vai. Chỉ ôm rất nhiều quà để phân phát đứng trong vuông sân nắng ấm lung linh nơi đây là cảm thấy ngập tràn niềm vui rồi phải không, phải không. Em muốn reo thật lớn và nhảy nhót như một chú chim nhỏ nhưng mấy ánh mắt tò mò, trong trẻo của các cô bé chú bé con đi ngang qua ném về phía em, phía rất nhiều đồ chơi, làm em dừng ngay ý nghĩ. Gói đồ chơi xoay tít trong tay em giơ lên cao để cho ánh nắng xuyên qua soi rõ những màu xanh đỏ chen nhau nằm trong bao một cách vui vẻ. Này nha, chỉ cần em động mạnh một chút là bao nhiêu âm thanh thu hút vang ra: tiếng lục lạc dòn dã, tiếng các viên bi va vào nhau, mấy cái búa cao su nhịp nhàng nhún lên nhún xuống, mấy cái đầu gà con tha hồ nhào ra khỏi vỏ, thêm những cái đầu rắn ngo ngoe. Một vài tiếng chân rón rén bước đến gần, em đọc trong những đôi mắt tròn vo rạng ngời một ước ao một vui mừng. Yên chí đi, rồi mỗi người sẽ có một cái mà. Em chạy đến nhỏ Đông đang đứng bên cạnh ma soeur khi thấy cái ngoắc tay cô bé, mới gặp mà như đã quen từ lâu lắm, em cười trước với ma soeur, lúc Đông giới thiệu:
- Soeur Agnès, giám đốc khu ký nhi viện miễn phí, Nhi quen trước rồi à…
Em lật đật cải chính:
- Không Nhi đang làm quen.
Khuôn mặt ma soeur thật hồng:
- Vậy là ma soeur sẽ đỡ thêm một tay. Nào các con bắt đầu bây giờ hả, chúng vừa ăn sáng xong đang chơi ngoài sân kìa…
Hai đứa gật đầu với nhau:
- Dạ tụi con bắt đầu ngay…
Hai đứa băng băng chạy qua dãy phòng thênh thang nơi ngủ của các cô bé con, thênh thang nhưng vẫn quá chật hẹp khi đống chiếu cao ngất xếp trong vách kia trải cả ra. Nhưng bây giờ thì thoáng mát, ưa nhìn lắm cơ. Em ngừng chạy, cúi xuống sửa lại dây giầy vừa quan sát rồi lại tiếp tục chạy. Tiếng ồn ào mỗi lúc một to nhưng rất rập ràng. Ô, một sân trẻ em mấy chục chiếc miệng đang há ra như chim non chờ chim mẹ mớm mồi cho vậy đó, mấy cái lưỡi líu lo một bài hát ráp ráp nối nối theo cánh tay điều khiển của ma soeur. Ở đây Đông có vẻ quen cả, cô bé ra hiệu cho ma soeur tiếp tục rồi hai đứa chui vào hàng ghế cuối bên cạnh mấy cô bé con thu hết tâm hồn để hát, để cùng hát theo. Hai ba đôi mắt nai quay lại dòm, mấy đôi má phính căng ra, tiếng reo nhỏ:
- A! Chị Đông, chị Đông đến.
- Có đồ chơi nữa chứ…
- Kẹo bánh nữa kìa…
- Bạn chị Đông kìa, a… nhiều đồ quá…
Xong bài hát, đám bé con a lại vây tròn 2 đứa, bao nhiêu câu hỏi lao xao, bàn tay bé bỏng đập đập lên gói đồ. Đông nhón chào với ma soeur tập hát và trao gói áo quần khi ma soeur đi ngang qua:
- Cho con gởi nha ma soeur.
Ma soeur nào cũng hay cười hết á. Nhìn nhìn em một chút rồi ma soeur đi ngay. Chú nhỏ đứng cạnh Đông tròn xoe mắt nhìn em rồi hỏi Đông:
- Bạn chị hả chị Đông?
Đông vui vẻ:
- Ừ, chị ấy thích các em lắm.
Câu hỏi khác:
- Tên chị là gì hả chị?
Em đáp ngay:
- Chị tên Nhi, Thu Nhi.
- Cha ơi… tên đẹp quá…
Một giọng nói đả đớt trêu ghẹo, em tròn mắt, quay lại nhìn và nắm tay cô bé – đúng là cô bé – kéo đến gần:
- À, gan dữ há… dám chọc cả chị nữa à… Tên em là gì nào…
Cô bé luống cuống, bệu bạo:
- Em tên Thanh Vân.
Em ôm lấy đầu cô bé vò vò mái tóc tơ mượt:
- Tên em cũng đẹp nữa… giống tên bạn của chị, mà sao ưa nhè vậy?
Đông pha trò, nháy mắt với em:
- Ấy, chị em cả mà, chị nào em nấy… Và nhỏ vội vàng đứng lên: mình bắt đầu thì vừa Nhi ơi. Về trễ má Nhi trông đó.
Em cũng đứng lên. Hai đứa dặn nhau sẽ chừa một phần cho các bệnh nhân bé tí đang nằm trong kia không ra chơi cùng các bạn được. Đông phát bánh, kẹo, em phát đồ chơi. Thêm mấy màn khoe nhau đồ đẹp, đổi kẹo bánh đồ chơi. Dàn xếp xong xuôi, Đông bắt đầu ngay trò chơi, mèo bắt chuột, cá sấu, trốn tìm, đổi chỗ. Chú chuột Nhi hay chú mèo Đông nhiều khi lớn quá đuổi theo chuột chẳng kịp và chui qua cửa cũng chẳng vừa dù mấy cô bé đã cố nhón chân để giăng thật cao tay. Nhưng khi làm cá sấu thì lại quá tiện, nhanh chân mà lẹ mắt hơn ai cả. Càng về sau các trò chơi càng trở nên linh động. Một nhóm theo Đông tiếp tục các trò chơi hoạt động, một nhóm nhỏ toàn là cô bé theo quyển sách hình em giở ra bên thềm cửa để theo dõi những câu truyện thần tiên đầy màu sáng đẹp. Mãi tới trưa chúng em mới tạm biệt nhau để các em ăn cơm, ngủ trưa còn hai đứa đi lên phòng bệnh với mấy gói quà bị vơi đi nhiều. Em cứ lẩm nhẩm mấy tên mới quen. Có nhiều tên thật lạ: Kim Lan, Hồ Thỉ, Lâm Thao, Đào Bích… Nhiều nhiều, em sẽ cố nhớ hết.
Ở đây có rất nhiều phòng nhỏ nhiều giường. Đứng ngoài khung cửa nhìn vào vuông kính chia thành từng ô nhỏ, em thấy được mấy em bé khoảng 7, 8 tháng hoặc lớn hơn một tí nằm thiêm thiếp, môi má đỏ au, nếu không có người nhà bên cạnh thì sẽ có các ma soeur hoặc cô y tá chăm sóc. Em trao cả đồ cho Đông phân phát để được tự do lang thang. Những phòng kế tiếp em thấy được các bệnh nhân khoảng 7, 8 tuổi quấy quả, khóc lóc bên trong chiếc giường nhỏ, thành giường lủng lẳng đồ chơi xanh đỏ. Trời nắng, trời mưa, gió máy làm tình làm tội những sự sống bé nhỏ mà đáng yêu biết bao nhiêu. Em thấy dấu kim cắm nát cổ tay chú bé chuyển giòng nước biển tiếp sức cho sự sống. Em thấy ô kính nầy cô bé ôm chầm lấy mẹ để không quay nhìn mũi kim bắn lên giọt thuốc đầu tiên trước khi tiêm vào da thịt, sau ô kính nầy cái lắc đầu buồn bã của vị bác sĩ khi cô bé đã xuôi tay khép mắt, sau ô kính nầy cái cắn môi rướm máu của người mẹ, giòng lệ lặng lẽ trào ra, chiếc xe đẩy tay chạy vụt qua sau lưng hấp tấp đem cậu bé đi chườm nước đá gấp vì cơn sốt đã lên cao độ… Gió thổi mạnh trong hành lang, mùi thuốc, mùi ê te vừa lạt vừa lạnh lẽo kéo theo. Em ngước mắt nhìn lên ngọn đèn vàng rực ở căn phòng cuối, nơi đây có vẻ ấm áp hơn mọi nơi khác. Một cô bé khoảng một tuổi đang sử dụng đôi bàn tay chuyển bước chân vòng quanh thành giường, hai chiếc răng trắng tinh thấp thoáng nụ cười sau làn môi đỏ, áo lạnh cô bé mặc cũng màu đỏ, nổi bật 2 bàn tay tròn múp bụ bẫm, người mẹ, a, người mẹ ngồi dưới đất và say mê ngó theo. Em chú mục vào đôi mắt người mẹ. Em thấy cái gì. Cái gì em đang thấy. Có phải 2 màu trắng đỏ quấn quýt, là miệng cười cô bé, là mắt tròn long lanh, là bước đi vụng về… Em bé ơi, thực ra mẹ chẳng còn hơi thở, tim mẹ chẳng còn đập để giòng máu luân lưu trong huyết quản sự sống, đời sống mẹ đã ngừng lại từ giây phút mẹ bắt đầu có em. Bởi, mẹ chẳng đang đập tim chung, sống chung và thở chung với em đó hay sao? Má ơi, đời sống, sự sống mỗi đứa con của má quý giá biết chừng nào. Thượng Đế đã cho và má thì gìn giữ. Má gìn giữ thì khó nhọc, vất vả biết bao nhiêu má ơi.
Niềm vui đang tỏa sáng quanh họ, em cũng muốn chia vui cùng. Còn một cái lúc lắc màu đỏ trong tay, đợi cô bé vòng sang phía ô cửa có em, em đập hai cái lên khung kính. Hai chiếc lục lạc va vào nhau vỡ ra hai tiếng dài dòn dã. Cô bé ngước lên tròn chiếc miệng xinh, lần nầy thấy luôn cả hai răng cửa nhỏ hàm dưới. Em chạy vụt đi.
Còn một cái phòng phía đầu kia em chưa vào vì chỉ có 2 dãy giường trống, căn phòng có máy điều hòa và luôn luôn khép kín. Lúc em trở ra thì có cả soeur Agnès, Đông và mấy cô y tá xúm xít quanh một giường nhỏ. Em cũng đi theo vào. Một cô bé khoảng 12 tuổi nằm co ro bên trong, đôi mắt nhòa nhạt lệ. Lại vừa la khóc chứ gì. Em chen đứng cạnh Đông, nhỏ nói vào tai em:
- Bệnh nặng, bất trị, tội quá…
Em định hỏi bệnh gì nhưng nhìn nét mặt Đông nghiêm trọng, em không dám hỏi tiếp. Soeur Agnès mang thuốc đến với ly nước trên tay, giọng soeur như an ủi:
- Tại bệnh con nó như thế, đừng sợ, uống thuốc đi rồi ngủ cho khỏe, chẳng có gì đâu – chẳng có gì đâu – em cứ nghe ma soeur nói hoài như thế. Cô bé níu lấy tay ma soeur:
Giọng nói trong mà ấm vô cùng, em có cảm tình ngay. Trong lúc ma soeur gật đầu, mấy cô y tá cũng tản mác dần. Em xích lại gần bên, cô bé thỏ thẻ:
- Cho em xin cái lúc lắc trên tay chị. Chị cho em nhé!
Màu đỏ cái lúc lắc nổi bật trên cườm tay trắng xanh. Bao nhiêu ý nghĩ tràn ngập, em ngồi yên nhìn cô bé. Mấy tiếng động nho nhỏ càng làm căn phòng thêm vẻ đắm chìm, thầm lặng. Em không chịu nổi không khí nầy:
- Em tên gì? Chị chưa biết đó nha.
Cô bé nhoẻn một nụ cười trên bờ môi tái nhìn em và nói một hơi:
- Em tên Mỹ Lam – Cô bé nắm bàn tay em – tự dưng nhìn chị em có cảm giác thật là gần gũi, phải chi chị đến hoài với em.
Cô bé nói chuyện như người lớn, con bé hết pha trò nổi và cũng chẳng biết đối đáp ra sao thì soeur Agnès đứng lên, nụ cười trên môi soeur lạ lùng làm sao:
- Thôi hai chị ở đây với em, soeur xuống có chút việc.
Ma soeur quay sang Lam, xổ chăn đắp lên người cô bé:
- Rán dỗ giấc ngủ, bệnh con chả có gì đâu, ma soeur sẽ lên liền.
Mấy lọn tóc mềm, đen, cong cong làm đẹp khuôn mặt có đôi má phính hơn má búp bê, một vài sợi còn ướt đẫm nước mắt, cô bé chớp mắt, nhoẻn cười với ma soeur một cái như thay cho cái gật đầu, dịu dàng siết bàn tay em lần nữa bằng những ngón xương xẩu, rồi buông ra. Và hai đứa em đã ngồi như thế, đã nhìn như thế, nhìn cô bé ngủ êm như thế với cái lúc lắc bên cạnh, đã nghe hơi thở nhẹ như tơ. Sự sống nầy rồi Thượng Đế sẽ giành lại. Thân xác nầy sẽ hòa với đất cát, linh hồn sẽ vút lên cùng tinh nguyệt. Ô, em muốn khóc quá.
*
Cả một buổi chiều em lục lạo khắp chợ. Gặp ai em cũng hỏi món đồ kêu hay hơn tiếng lục lạc cả ngàn lần, cái mái cong với những tua dài bằng kim khí, chính giữa có một miếng dẹp uốn cong hình cánh bướm treo bằng tua chỉ đỏ, tất cả đều có màu óng ánh vàng ở đầu, không cần phải lúc lắc, chỉ có gió thoảng qua là bao nhiêu âm thanh nổi lên. Em thích tiếng kêu của nó vô cùng, bao nhiêu âm thanh đó đã rộn rã cả giấc mơ của em. Trong giấc mơ của em, cái mái trở nên to ra, tua kim khí trở thành những trụ đồng, tất cả là 5 ô cửa, em và Mỹ Lam đuổi nhau qua những ô cửa đó, một trò chơi rất vui vì chỉ cần vạt áo chạm nhẹ vào trụ đồng là những âm thanh kim khí đó reo lên một lượt, tiếng ngân nga trong suốt và thanh thoát đến nỗi linh hồn muốn bay lên và mềm rã ra. Mỹ Lam cứ để vạt áo chạm vào mãi để mỗi lần nghe tiếng reo kim khí, đôi má cô bé hồng lên và nhoẻn cười thực tươi với em.
Lúc đó em cứ tưởng là mình đã có một cái thật, nhưng tỉnh dậy, trong tiếng gió có tiếng reo như thế mà từ hàng xóm đưa sang em mới biết mình mơ. Thế cho nên hôm nay em mới nhất định đi tìm món đó. Bây giờ thì em đứng trước nó đây và ở gian hàng bán đồ sứ, thủy tinh mới lạ ghê ạ. Có tất cả 4 loại, càng cầu kỳ càng mắc tiền. Với số tiền em mang theo, chỉ mua được cái đơn sơ nhất mà thôi, nhưng đối với em, món đó đã quá lộng lẫy rồi. Sau khi trao tiền cho người bán hàng và cầm gói đồ ông ta trao cho, – Không có gió sau lớp giấy – tự tay em rung lấy để nghe được những tiếng reo trong suốt tuôn ra và nụ cười Mỹ Lam như ẩn, như hiện, em mới biết cái gì đã xui em bỏ công suốt cả chiều nay, một cái gì vừa trầm ấm vừa thiêng liêng, vừa nồng mà vừa đắng. Mỹ Lam ơi, nếu quả thật chị với em gần gũi, trong một góc nào đó của ký nhi viện, thấy được việc chị làm em sẽ hiểu tại sao.
*
Buổi chiều làm bóng những cây cổ thụ ngã dài trong sân ký nhi viện. Nắng vàng vọt phiền muộn lùi dần khỏi thảm cỏ tươi. Bầu trời xanh trở lại, buổi tối sắp đến với làn gió mát đùa se ngọn cỏ, với im lặng mênh mông. Bầy chim nhỏ thôi làm vang động nơi đây để trở về nép trong chăm sóc, vỗ về của các ma soeur. Hồn em cũng dâng những cung cao, mềm mại, bềnh bồng như những phiến mây hồng trôi rất êm ở trên trời, khi nhảy lên mấy bậc thang lầu dẫn đến khu phòng bệnh. Em thoáng nghĩ tới màu da, màu mắt Mỹ Lam xanh tái, nụ cười chẳng bao giờ tròn. Ô, cánh môi, đôi má ấy có hồng lại nổi không khi nhận món quà từ tay em. Một ý nghĩ tinh nghịch lóe lên, em quẹo vào căn phòng đầu dãy, phòng của cô bé, có thêm một cô bé vào nằm, riêng chỗ Mỹ Lam, chiếc gối vẫn còn đó, tấm chăn hơi lệch đi và điều làm em cảm động: cái lúc lắc đỏ còn treo ở thành giường. Chắc cô bé đi đâu một chút chứ gì. Em mở gói quà ra tự tay treo món đồ chơi mới ở thành giường đối diện, phía có gió, đấy tiếng reo đã làm em mê từ đầu chí cuối, cô bé cũng sẽ thích ngay phải không. Em muốn nhảy và reo lên.
Có tiếng động sau lưng, em quay lại và cười nhẹ: soeur Agnès xuất hiện với một cô bé. Cô bé tiến về phía em còn ma soeur có vẻ vừa ngạc nhiên vừa bối rối:
- Con tìm ai thế?
Giọng em như tiếng reo:
- Con tìm Mỹ Lam, ma soeur, Mỹ Lam đâu rồi…
Ma soeur nín lặng. Cô bé nhỏ vòng qua em để leo lên giường, cái giường của Mỹ Lam, vừa liến thoắng:
- A, em thấy rồi, hôm qua người ta chở Mỹ Lam đi xuống dưới lầu rồi. Cái phòng cửa to xanh lá cây đó chị.
Xuống dưới lầu rồi? Cái gì? Một cái gì làm em nghẹt thở. Xuống dưới lầu rồi, chóng quá ma soeur ơi, chóng quá con không ngờ. Không chịu đựng nổi, em chạy ra ngoài hành lang tựa đầu trên thành xi măng phết vôi vàng, để cho bóng tối che khuất những giọt nước mắt lấp lánh, để gió đêm thổi tan phiền muộn. Mỹ Lam ơi, bao nhiêu vì sao rực rỡ tối nay, tinh cầu nào đã mang linh hồn cô bé bay cao. Cái gì không còn đầy trong em, cái gì đã vĩnh viễn rời khỏi buồng tim, khối óc.
Không kịp để chào ma soeur, em chạy nhanh xuống thang lầu.
Thoảng trong gió còn có tiếng những tua kim khí va vào nhau, âm thanh trong suốt, thanh tao như bay vút lên cùng tinh nguyệt…
LINH HƯƠNG
(Thương Linh)
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 209, ra ngày 15-9-1973)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét