Hoa vông nở vườn ai vàng đẹp quá
Trông ngoan hiền như màu nắng thu xưa
Em đứng nghe chim sẻ hót giao mùa
Trên cành liễu chợt dâng niềm tiếc nhớ.
Thời thơ ấu bây giờ còn đâu nữa
Kỷ niệm nhiều nên nhớ mãi không thôi
Mỗi độ thu sang tơ trắng đầy trời
Chim sẻ ngói rủ nhau về mở hội.
Giọng oanh vàng nghe như lời thăm hỏi
Rằng Thu Phương cô bé lắm mộng mơ
Nắng đã lên ngoài ngõ tự bao giờ
Hãy ca hát cùng chúng tôi hòa tấu.
Bao kỷ niệm của vùng trời thơ ấu
Theo thời gian về thức dậy trong em
Ôi! Ngày xưa sao mà quá êm đềm
Chừ khôn lớn đành ôm lòng tiếc nuối.
Em còn nhớ những lần về quê nội
Nắng thu vàng e ấp mấy hàng cau
Gió ngoan hiền thơm trái chín vườn sau
Anh Long hái cho em nhiều chi lạ.
Vườn của nội là rừng cây sai quả
Em ăn hoài nên chả thấm vào đâu
Nội thường cười bảo cô bé mắt nâu
Ham vừa chứ coi chừng đau bụng đấy.
Bao kỷ niệm theo thời gian thức dậy
Trong chiều nay khi ngắm áng mây trôi
Thuở hoa niên bắt bướm hái sao trời
Còn đâu nữa từ em làm người lớn.
Thôi giã biệt giọng oanh vàng buổi sớm
Và người thân nay cũng bỏ đi rồi
Anh Long hải hồ sương gió xa xôi
Mấy năm qua chưa lần về thăm Huế.
Nội đã mất và vườn cây cũng thế
(Không người coi nên đem bán mất rồi)
Nỗi buồn phiền từ đó mặn trên môi
Em khóc mãi cho vơi niềm thương nhớ.
TRẦN MIÊN TRƯỜNG
(Cảm nghĩ hồng)
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 119, ra ngày 1-12-1969)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét