Trời mưa nhỏ hạt lây buồn theo em
Chắc là môi lạnh tay mềm
Nên vai áo lụa hằn thêm dáng gầy.
Khi về ngang phố nhà ai
Thấy cây bông sứ rụng ngoài sân mưa
Thì ra một thoáng tình cờ
Mà trăm năm đã lụy bờ tử sinh.
Khi về ngang phố đèn lên
Còn âm vang tiếng guốc quên đường dài
Chút hồn vừa rớt heo may
Là tim cũng gõ nhịp ngày đang tan.
NGỌC THÙY GIANG
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 227, ra ngày 1-10-1974)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét