quên đời như phù vân
đóa cười trên môi đỏ
nở một lần trăm năm
Gọi nắng về trong mắt
reo vang lời thu ca
kỷ niệm còn chất ngất
của một mùa đã xa
Có những bàn tay vẫy
chậm bước chân nhàn du
chút hồn xanh ươm mãi
đầm ấm suốt thiên thu
Hát lên tờ lá úa
bay mù trong chiều xưa
nỗi sầu sao nhẹ quá
đã tan vào hư vô
Hát lên tình khúc cuối
âm vang nào ngậm ngùi
những dòng sông tiếc nuối
cùng trôi về biển khơi.
TÔN NỮ THU DUNG
(Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 225, ra ngày 1-8-1974)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét