Em chải lại mái tóc và mỉm cười với dáng mình trong gương. Chị Minh cười nho nhỏ bảo:
- Thôi đẹp rồi cô nương ơi! Tôi biết nhỏ Mỹ nó đang đợi dài cổ ra ở nhà đấy, cô giống ai mà làm dáng lắm thế?
Em chúm môi ghẹo chị ấy:
- Em giống chị chứ ai! Hôm chủ nhật rồi nè, chị Ly lại rủ chị đi chơi, em rót nước trà nóng mời chị ấy, đến khi nước gần thành đá mới thấy chị ra.
Chị Minh hơi đỏ mặt túm lấy tay em:
- Ai bảo với cô ly nước trà mà thành đá đấy hở?
- Thì…
- Thì làm sao? Cô chứng minh tôi xem nào?
Giời ơi! Dân ban B có khác, cái gì cũng chứng minh. Thấy em hơi bí, cái mặt chị ấy cứ hất hất lên, trông thật…! Chị ấy hỏi tiếp:
- Thế nào? Chứng minh xem!
Em hơi tức nói:
- Thì tại em thấy trời nóng nên lấy nước đá bỏ vào ly cho chị ấy uống chứ sao.
Dường như câu “chứng minh” của em có lý lắm nên em thấy mặt chị Minh xìu xuống như cái… bánh bèo vậy, chị ấy bĩu môi buông thõng:
- Lý sự cùi!
Em còn đang nhíu mày để tìm hiểu câu nói trên thì chị Minh tiếp:
- Thế mà cũng mơ làm cô giáo, eo ơi…
Chị ấy rùn vai và chống tay lên cằm tỉnh bơ nhìn ra cửa sổ. Em tức tối vì chị ấy dám “vi phạm” đến cái giấc mộng của em, thế là em bắt đầu to tiếng:
- Em mơ làm cô giáo rồi sao? Em đứng ngang vai chị rồi chứ bộ. Chị không thấy bé Vũ mới tí xíu mà nó muốn lái tàu bay như anh Hoan đó sao?
Chị Minh vẫn ngồi yên. Em thấy nước mắt gần trào ra, thút thít nói:
- Ba với má thì lúc nào cũng bảo em ráng chăm học để làm cô giáo, anh Hoan cũng nói cái tướng của em chắc chắn sẽ làm cô giáo… lớp năm, còn chị thì cứ ngạo em hoài hà. Em hổng biết… má ơi!
Nghe em hét, chị ấy quay lại đưa ngón tay lên môi bảo:
- Khẽ chứ! Má có khách dưới nhà đấy.
Em nín bặt lắng tai nghe. Chị Minh chợt bật cười bảo:
- Con nít thế mà cũng… ý quên! Em của chị giống cô giáo lắm cơ: áo dài trắng nè, tóc thề nè…
Em nhoẻn cười nắm tay chị hỏi:
- Thật hở chị?
Chị Minh cười thật hiền trả lời:
- Thật chứ! Thôi Hân lại nhà Mỹ đi nhé, chị cho tiền này. Má có khách em đòi tiền là bà cốc cho đấy.
Chị Minh của em hôm nay dễ thương ghê cơ. Em cầm tiền hỏi nho nhỏ:
- Khách nào thế hở chị?
- Hình như bác Ba ở đầu ngõ thì phải.
Em cầm cái bóp bé xíu bỏ tiền vào và lén hôn lên má chị Minh một cái.
- Thương chị Minh nhất. Em đi chị nhá.
Chị đỏ mặt nói với theo:
- Chó con!
Em nhảy hai ba bậc thang xuống phòng khách. À! Đúng rồi, tiếng nói của bác Ba hàng xóm. Ý! Mà sao có tên em trong đó nữa? Em nhón gót bước thật nhẹ, thu mình sau tấm rèm lắng nghe. Má em nói:
- Bác nói thế chứ, con Hân nhà tôi còn con nít lắm bác ạ. 15 rồi đấy mà đi học cứ nhảy dây làm rách vạt áo mãi thôi.
Tiếng bác Ba cười:
- Bác khiêm nhượng mãi. Theo tôi thấy, cô Hân thật hiền hậu dễ thương nên mới có ý nhờ. Bác bằng lòng bác nhé.
Em hoang mang chả hiểu gì cả. Bác Ba nhờ em chuyện chi đây? Bác lại bảo em hiền hậu, dễ thương, thích ghê! Chả bằng… mà để nghe má nói xem.
- Cảm ơn bác thương mà nói thế, tôi khó nghĩ quá…
Bác Ba nói:
- Có chi đâu mà bác khó nghĩ. Hai đứa bé nhà tôi ngoan ngoãn lắm. Tôi tin cô Hân sẽ chỉ bảo cho chúng học hành giỏi giắn hơn. Với lại cô Hân cũng nghỉ hè rồi…
Em gần như reo lên sung sướng. A! Bác Ba nhờ em dạy học cho hai đứa con của bác ấy, thích quá… Em còn đang tưởng tượng thật nhiều thì có tiếng má gọi:
- Hân ơi! Ra má bảo.
Em giật mình dạ thật to và tốc rèm bước nhanh ra cúi chào bác Ba. Bác ấy cười hỏi em:
- Cháu Hân định đi đâu đấy?
- Dạ, cháu lại nhà nhỏ bạn chơi ạ.
Bác ấy nhìn em với ánh mắt dò xét làm em nóng bừng hai tai. Má nói:
- Nãy giờ cô nghe lén đấy hẳn?
Em cúi đầu nhận chịu. Má nói tiếp:
- Bác Ba nhờ con dạy học cho bé Diễm với cu Tèo đấy. Con nghĩ thế nào?
Em bằng lòng đứt đuôi đi chứ. Ghét má ghê, biết ý em mà còn hỏi han. Bác Ba vịn vai em thân mật bảo:
- Cháu Hân bằng lòng nhé.
Em gật đầu đáp:
- Dạ! Cháu bằng lòng, nhưng không biết má cháu thế nào ạ.
Má em trách yêu:
- Thì chiều cô chứ sao nữa. Ham làm cô giáo lắm đấy.
Em mỉm cười e thẹn. Má nói:
- Thôi con đi chơi đi, má bàn với bác Ba chút chuyện. À! Mà có tiền không đấy?
- Dạ, chị Minh cho con rồi ạ. Thưa má con đi, thưa bác Ba ở lại chơi ạ.
Em đi nhanh ra cửa còn nghe tiếng má đuổi theo:
- Bác xem, bây lớn thế mà đi đứng như nhảy ấy.
Em cảm thấy sung sướng hơn bao giờ cả. Em lại khoe con Mỹ mới được, nhỏ chắc phục em sát đất. À quên, còn chị Minh nữa cơ, cho chị ấy hết ngạo em. Anh Hoan về phép em sẽ khoe anh ấy nè. Khi theo anh Hoan đi phố chơi, em sẽ không cho anh ấy níu chặt tay dắt qua đường nữa. Em là cô giáo rồi mờ, cô giáo thì qua đường một mình dư sức đi chứ lị… Bỗng có tiếng bánh xe rít dài trên đường nhựa. Em giật mình đứng lại. Một ông thò đầu ra khỏi cửa kính chiếc xe hơi màu đỏ chói, nói:
- Chao ơi! Cô bé này, đi gì mà cứ xông vào xe thế!
Em nhoẻn cười thật tươi với ông ta rồi nép vào lề đường đi thẳng. Chắc ông ấy đang tròn mắt nhìn theo. Em chợt bật cười thành tiếng. Trời hôm nay thật đẹp.
*
* *
Em “nhậm chức” cô giáo đến nay hơn nửa tháng rồi cơ. Cu Tèo lên năm chưa biết gì cả, có nghĩa là em được mang danh “vị cô giáo” đầu tiên của nó đấy, oai chưa! Còn bé Diễm thì đã ngồi lớp mẫu giáo hồi năm rồi, em dạy nó học với làm toán. Cái “lớp học” bác Ba dành cho em xinh ghê cơ, có đủ bàn ghế, tủ đựng sách nầy và có cửa sổ trông xuống đường nữa. Mấy ngày đầu cu Tèo với bé Diễm đến nhà em học, nhưng vì chị Minh cứ rình ghẹo em hoài, nên em phải đến nhà bác Ba mỗi buổi sáng. Hai nhỏ con ấy hồi còn học ở nhà em chúng thật ngoan. Nhưng lúc sau này chúng cứ nghịch ngợm luôn, đôi khi lại thật ngớ ngẩn làm em bực mình kinh khủng mà cũng phải bật cười. Nhưng em chỉ cười có tí thôi rồi lại làm nghiêm ngay để cho ra vẻ cô giáo chớ, cô giáo mà cứ toe toét cười với học trò hoài thì hỏng hết, nó không “nể” mình chút nào cả! Đấy là mấy lời “vàng ngọc” mà anh Hoan đã “giáo huấn” cho em trước khi em lên đường làm… cô giáo. Anh ấy nói đúng ghê cơ. Cái thằng cu Tèo ấy, hôm trước em cười với nó cái em bảo lên bảng tập viết mà nó cứ dùng dằng mãi thôi. Em muốn cốc lên đầu nó một cái ghê cơ, nhưng lại chợt nhớ tới lời anh Hoan em bảo “cô giáo thì phải hiền thật hiền, hiền như… cái bánh ấy, không được ăn hiếp học trò, thí dụ như béo tai, ký đầu… ơ vuốt mũi v.v… và v.v…”. Thế là em phải nén ấm ức năn nỉ ỉ ôi nó và dọa sẽ méc má đánh đòn (cái nầy không có trong “những điều cấm kỵ” anh Hoan nói với em). Kết quả thật tốt đẹp, nhỏ ngoan ngoãn làm theo lời em liền. Còn con bé Diễm thì chao ơi! Nhỏ mới sáu tuổi mà có tâm hồn “nghệ sĩ” ghê gớm, cứ hát hỏng luôn mồm. Em hỏi ai dạy nó hát thì nó bảo bắt chước trong “la dô”. Lúc đầu nghe nó ca em thấy vui vui nhưng dần dần bực không chịu được. Có lần em vừa bước vào phòng học thì nhỏ ùa ra ôm tay em kêu to:
- Chị ơi! “Con đường xưa em đi…”
Nó hát một hơi rồi toét mồm cười. Thật! Em muốn khùng luôn.
Hôm nay trời mưa em hơi lười nhưng cũng phải đến. Tới trước hiên nhà bác Ba em đang loay hoay cởi áo đi mưa thì con bé Diễm chạy ra nói tíu tít:
- Má em đi chợ rồi, có để cho chị Hân một ly chè đậu xanh ngon lắm.
Rồi nó nắm tay em kéo một mạch lên cầu thang. Tới phòng học em thấy cu Tèo đang ăn chè ngon lành. Nó nhe mấy cái răng sún ra cười với em. Con bé Diễm thỏ thẻ:
- Chị ăn chè với em rồi hãy dạy nhá.
Em gật đầu mỉm cười. Trời mưa mà được ăn chè đậu xanh nóng thì còn gì bằng. Nhỏ Diễm chợt ngừng ăn hỏi:
- Chị Hân ơi! Tại sao có cái răng hả chị?
Em ngẩn người đáp bừa:
- Thì tại nó… mọc bé à.
- Mà nó mọc làm chi vậy chị?
- Thì để cắn đồ ăn chứ chi.
Nhỏ cắm cúi ăn một hồi rồi lại hỏi:
- À! Chị Hân ơi! Sao tóc chị dài quá vậy? Tóc để làm chi hở chị?
Em hơi bực nhưng cũng phải đáp (vì em là cô giáo mờ!):
- Thì tóc để… chải chứ làm chi nữa.
Nó gật gù reo:
- Bé cũng nói vậy đó mà con Ngọc nhà bác Tám nó nói tóc để bím như nó “dzậy”. Ờ mà sao tóc ở… con mắt nó cụt quá “dzậy” hở chị?
Em hơi… bí nên gắt nó:
- Thôi! Không hỏi nữa, dẹp ly học bài, má về la bây giờ đó.
Nhỏ tiu nghỉu mở ngăn kéo lấy tập ra. Con bé Diễm nầy thật lắm mồm, hôm nào nó cũng hỏi han lung tung. Em mà không gắt lên thì nó cứ hỏi mãi. Em bảo cu Tèo lên bảng viết chữ i và cho bé Diễm làm toán cộng trong tập nhỏ. Cu Tèo nầy thật tối dạ ghê cơ, có mấy chữ mà dạy hoài chả thuộc. Em theo dõi nó viết trên bảng. Nhỏ viết chữ i mà không thèm bỏ dấu chấm ở trên, cứ cầm phấn nhìn em nhe răng cười trông thật tếu. Em nén cười hỏi nó:
- Sao em không viết cái dấu chấm?
Nó ngước nhìn lên bảng rồi lại nhìn em đáp với vẻ mặt thật ngây ngô:
- Thôi, viết cái dấu chấm làm chi!
Nén không được, em phì cười lại bảng viết chữ i trên đó bắt cậu ta viết theo. Phải lại xem coi bé Diễm thế nào đã. Cầm cuốn vở lên em nhăn mày bảo nó:
- Sao bé cộng trật hoài thế? 3 với 2 mà là 4 à?
Nó không nói gì cứ toét mồm ra cười. Em bực quá gắt nhẹ:
- Chị đã dạy bé đếm bằng ngón tay mà tại sao bé không tập đếm? Tại sao bé lười thế hở? Tại sao…
Con nhỏ nầy hôm nay thật lớn gan, nó vẫn cười rồi nói một hơi:
- Chị ơi, “không phải tại em cũng không phải tại… chị…”
Em tức quá gần hét lên được:
- Bé còn hát ngạo chị nữa hở? Chị hỏi tại sao bé lười? Không nói chị méc má cho xem.
Lời dọa dẫm của em có kết quả tốt đẹp ngay. Nhỏ thôi cười đưa bàn tay cho em xem, mếu máo nói:
- Đâu có, bé đâu có lười. Tại cái ngón tay của bé đau đưa ra hỏng được nên bé mới đếm lộn đó. Chị đừng méc má nhé.
Em chỉ biết lắc đầu cười trừ. Eo ơi! Cái nghề làm cô giáo cũng hơi rắc rối đấy chứ. Em cho hai đứa làm bài tập rồi đến cửa sổ nhìn vơ vẩn. Ngoài kia một màn nước trắng xóa đang bao phủ. Mặt đường nhựa loang loáng nước. Em nhìn thấy mấy cánh phượng vĩ sũng nước đang run rẩy trên cành, thương quá là thương! Sân trường em giờ đây chắc ngập mầu hồng. Nhưng trận mưa nầy dòng nước đã cuốn trôi đi rồi, cuốn cả những dấu chân chim bé bỏng, trong đó có dấu chân của em, của Mỹ, của những đứa bạn thương yêu… Trong đầu em chợt hiện lên câu hỏi:
“Mùa hè đáng yêu hay đáng ghét?!”
*
* *
Những tờ lịch rơi rụng thật nhanh. Mầu phượng hồng nằm rải rác đơn lẻ cạnh mầu xanh của lá. Ngày tựu trường đã đến. Em vui, thật vui, có lẽ vui như ngày đầu em được làm cô giáo í. Em thức thật sớm và đã sửa soạn xong xuôi đứng trước cổng chờ tụi bạn. Lúc này em bớt làm dáng rồi cơ, không phải vì sợ chi Minh ngạo đâu nhé mà vì anh Hoan thường bảo với em: “Hân nầy! Em là cô giáo thì đã gần thành… người nhớn rồi đấy, làm việc gì cũng phải nhanh lẹ, không thôi học trò cười cho đó!”. Đối với em thì anh Hoan nói câu nào cũng đúng hết cơ nên anh ấy nói chi em cũng nghe cả, anh ấy đã từng khen em ngoan nhất… nhà đấy, thích ghê là… Đang suy nghĩ thì có tiếng gọi tên em ơi ới, ba bốn nhỏ bạn áo quần trắng tinh ùa vào. Em mừng rỡ vớ cặp táp thưa ba má rồi chạy ra. Cả bọn chuyện trò ríu rít. Chao ơi! Chuyện xảy ra trong ba tháng hè tụi nó tuôn ra ào ào đầy cả lỗ tai, em chưa kịp kể chuyện của em chút nào hết, tức quá! Chợt nhỏ Thi cười hóm hỉnh hỏi em:
- Thế nào Hân! Nghe nói nhà ngươi lên đến chức cô giáo rồi phải không?
Em cười hãnh diện đáp:
- Chứ sao mi. Tao “tập sự” trước mờ.
Nhỏ Thanh xen vào:
- Thảo nào, từ nãy giờ thấy mi nghiêm nghị làm sao ấy.
Em được dịp… “tuyên truyền”:
- Tụi bây biết hông, anh Hoan tao bảo cái nghề cô giáo là đẹp nhất đó. Nữa tao lớn nè tao sẽ dạy thật đông học trò chứ không có dạy chỉ hai đứa như hôm nghỉ hè đâu. Oai không!
Nhỏ Thanh có vẻ khâm phục nói:
- Oai là cái chắc rồi. Ờ! Nữa tao cũng làm cô giáo như mầy vậy.
Mấy nhỏ kia nhao nhao lên:
- Tao cũng vậy!
- Tao nữa!
Chúng em cất tiếng cười. Những chân chim reo vui bước trên con đường ngập nắng.
Hoài Viễn Vọng
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 135, ra ngày 15-8-1970)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét