Phương, cho đến bây giờ anh vẫn nhớ
Ngày chim về mừng tuổi bé lên ba
Nắng bình minh mang hơi gió hiền hòa
Len lén đến bên hoa phơi phới nở
Ngày đó em đeo chuỗi vòng bé nhỏ
Xanh như da trời tháng tám không mây
Tuổi thơ hiền chưa lấm bụi đầu tay
Đời tươi đẹp như mây trời buổi sớm
Anh còn nhớ có lần đi bắt bướm
Xanh tím vàng để mừng tuổi em thơ
Lúc trở về trời bỗng đổ cơn mưa
Áo ướt hết – bướm bay và em khóc
Anh phải dỗ – kìa trên cành chim hót
Nín đi em không thì chúng cười chê
Để khi mô nắng ráo xuống đầy hè
Anh sẽ bắt thôi em đừng khóc nữa
Đôi má thắm au lên vì mắc cỡ
Bé vùng vằng : – Sao thấy ghét anh ghê
Người chi mô hay chọc cho em nhè
Chiều tan chợ mẹ về em sẽ mách
Anh “sợ” quá phải lo tìm “kế hoạch”
Cho em thơ thôi giận dỗi sầu thương
Để phai tàn mộng thắm tuổi thanh xuân
(Đó là điều không bao giờ anh muốn)
Bao kỷ niệm chiều nay như bừng sống
Anh nghe hồn nuối tiếc tuổi thơ bay
Thời hoa niên như màu nắng son gầy
Rất rực rỡ cũng rất mau tàn tạ
Thu Phương ơi ! Chiều nay anh nhớ quá
Dáng em hiền trong màu áo bao dung
Mấy năm rồi em có nhớ anh không
Hay đã quên vô tình trong hơi thở
Anh không trách vì em còn quá nhỏ
(Ngày anh đi tuổi bé mới lên năm)
Nếu bao giờ trong giấc ngủ thiên thần
Em chợt hỏi anh Long mô rồi mẹ
Thì lúc đó dẫu chân trời góc bể
Anh cũng nghe nắng lụa rớt đầy hồn
Anh cũng trông mường tượng dáng Thu Phương
Mắt đẫm lệ mơ ngày anh trở lại
Thôi hãy vui đừng buồn nghe em gái
Anh bôn ba hẹn bé sẽ quay về.
TRẦN MIÊN TRƯỜNG
(Trích từ bán nguyệt san Tuổi Hoa số 131, ra ngày 15-6-1970)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét