Thứ Sáu, 23 tháng 6, 2017

Một mình thôi-Anh Việt Thu-Thanh Tâm

Ngày xửa ngày xưa, xưa thật là xưa, nhớ mấy cho vừa, nhớ người ta kể chuyện xưa:
Có một ông thầy, từ miền tây xa xôi, vùng đất có cây lành trái ngọt, vượt qua bao nhiêu đò ngang, phà bắc, thầy đến với vùng đất Tây Ninh để dạy nhạc.
Có một cô học trò, cứ sau buổi học lại len lén trao thư cho thầy dạy nhạc. Ban đầu, thầy luôn khéo léo tìm cách từ chối đáp lại tình cảm cô học trò…
Hơn 5 năm sau gặp lại, tưởng rằng cô học trò ấy sẽ quên mình… “Một mình thôi” ra đời nhằm nhắc khéo cô học trò mình: xin đừng yêu thầy, khổ lắm, yêu chẳng được gì, cuối cùng thì cũng chỉ “Một mình thôi” em ơi.
Hồi xưa, tỏ tình người ta thường VIẾT THƯ. Nay, VIẾT THƯ tỏ tình chỉ là dĩ vãng.
*****
MỘT MÌNH THÔI
(Tác giả: Anh Việt Thu, Thanh Tâm)
Trang thư xanh EM lén trao ANH-
viết bằng mực tím- tím bông hoa cà,
mà hồi xưa, ANH thường hằng mơ ước:
ngày hợp hôn, ANH kết hoa để tặng EM.

Đêm năm xưa, có gió heo may,
gió đùa trên tóc, ngủ say bên lưng đèo;
Trả lại ANH con đường tình năm cũ,
đường tình ơi: ta với ta- MỘT MÌNH THÔI.

Nếu năm xưa, năm xưa ANH lỗi hẹn,
và mình đừng quen nhau.
Những ân tình ngày đó có bao nhiêu
thì dang dở- dở dang có đâu nhiều.
Kỷ niệm xưa, kỷ niệm buồn biết mấy;
thà quên đi như chúng ta chưa làm quen.
(Lời bài hát được trích chính xác tờ nhạc xuất bản ngày 16-10-1971)
*****




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét