CHƯƠNG IX
NGƯỜI ĐÀN BÀ MANG KÍNH ĐEN
Trong chuyến xe lửa tốc hành Đà Lạt – Sàigòn sáng nay có một người rất kỳ lạ. Người ấy đội mũ trùm gần kín cả mặt và ngồi ở một góc toa, không giao thiệp với ai cả. Người ấy ngồi bất động suốt chuyến tàu. Tới Sàigòn, người ấy xuống ga, ngó qua ngó lại rồi đi thẳng về đường Nguyễn Huệ vào ngồi trong một nhà hàng. Người ấy ngồi thật lâu, có đến cả giờ đồng hồ.
- Anh là Tô Bốt phải không ?
Nghe hỏi, người đó ngẩng lên. Một người đàn bà mang kính đen đang nhìn hắn chằm chặp.
- Phải !
Tô Bốt liền đứng dậy đi theo người đàn bà ra ngoài. Cả hai tiến vào một quán cà phê ở một góc đường.
Người đàn bà hỏi :
- Anh dùng gì ? Tôi dùng cà phê !
Tô Bốt thì thầm :
- Tôi một ly huýt-ky !
Người đàn bà mang kính đen khẽ nhún vai :
- Mình phải uống cái gì cho khỏe và đỡ khát !
Tô Bốt nói có vẻ chua chát :
- Hiện tôi chỉ có một việc quan trọng độc nhất là lấy lại vị trí nài ngựa số một của ông Hoàng Tuấn và loại trừ tên lùn khốn nạn đó !
- Này anh Tô Bốt ! Anh muốn gặp tôi về chuyện gì ? Anh có biết rằng vì gặp tôi, anh có thể bị ông Hoàng Tuấn đuổi khỏi chuồng ngựa của ông ta không ? Có ai thấy anh đi Sàigòn không ? Anh có bị dò xét rình rập trên đường đi không ?
- Bà yên chí ! Không có ai thấy và rình rập theo dõi tôi ở biệt thự Thiên Nga cả ! Bà Lãm biết không, ở đó, tên lùn đang huấn luyện Thần Mã để đánh bại Apollo của chủ bà ở trường đua Phú Thọ trong mùa xuân tới đây hầu đoạt giải Rồng Vàng Việt Nam !
Bà Lãm ngẩng đầu nhanh :
- Chủ tôi, người Mỹ Henry Harris, đã nghe nói con ngựa Thần Mã là một con ngựa gần như dã thú. Theo anh, chỉ trong vài tháng tới nó đủ sức đoạt giải ?
- Tôi chắc chắn như vậy ! Chắc chắn trăm phần trăm Thần Mã sẽ đoạt giải !
Này ! Mời bà nghe tôi nói, mình không cần nói nhiều nhưng cần đầy đủ. Chúng ta không muốn Thần Mã thắng vì hai lý do sau đây : Thứ nhất là vì mối thù của tôi với tên lùn, thứ hai là mối thù của chủ bà với ông Hoàng Tuấn vì sự cạnh tranh !
- Đúng ! Nhưng mình phải làm thế nào bây giờ ?
- Tôi có kế hoạch hay lắm... Nhưng tôi không thể thành công nếu không có bà giúp. Kế hoạch của tôi cần phải có nhiều tiền, mà tôi lại không có. Nhưng chủ bà thì dư sức… Tôi nhất định Thần Mã sẽ thua...
- Như thế nghĩa là làm sao ?
- Số tiền tôi cần to lắm. Chủ bà có sẵn sàng chấp thuận không ?
- Lẽ dĩ nhiên chấp thuận chứ ! Chủ tôi mua Apollo chỉ có mục đích đoạt giải Rồng Vàng Việt Nam ! Nay ông nghe có con Thần Mã có thể hạ Apollo của ông, nhất định ông sẽ không từ chối bất cứ điều gì miễn là Apollo của ông đoạt giải.
Tô Bốt nói :
- Apollo nhất định đoạt giải ! Tôi muốn trả thù ông Hoàng Tuấn đã bạc đãi tôi để tin dùng một tên lùn tầm thường. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình !
Tô Bốt đập mạnh tay trên bàn để tăng thêm sức mạnh của câu nói mình.
- Vậy anh muốn thế nào ?
- Tôi muốn dụ tên Lùn bán độ. Mình cho nó gấp đôi số tiền ông Hoàng Tuấn hứa với nó, nghĩa là sáu chục triệu, nếu nó giữ cho Thần Mã về nhì. Thấy tiền ai mà không ham ! Sau đó, khi Thần Mã thua rồi, tôi sẽ xử trí với tên Lùn... Bà hãy đề nghị chương trình của tôi với chủ bà rồi trả lời cho tôi hay càng sớm càng tốt.
- Tôi chắc chắn chủ tôi chấp thuận sáu chục triệu vì chủ tôi cho tôi toàn quyền quyết định vụ này. Khi cho tôi đến gặp, chủ tôi đã biết trước. Ông ấy chỉ muốn hạ địch thủ truyền kiếp của ông ấy là ông Hoàng Tuấn thôi !
Bà Lãm nói tiếp :
- Tôi để ông thuyết phục tên lùn… Sau tám ngày, ông cho tôi hay kết quả... Nếu cần, điện tín cho tôi để hẹn chỗ gặp.
- Anh là Tô Bốt phải không ?
Nghe hỏi, người đó ngẩng lên. Một người đàn bà mang kính đen đang nhìn hắn chằm chặp.
- Phải !
Tô Bốt liền đứng dậy đi theo người đàn bà ra ngoài. Cả hai tiến vào một quán cà phê ở một góc đường.
Người đàn bà hỏi :
- Anh dùng gì ? Tôi dùng cà phê !
Tô Bốt thì thầm :
- Tôi một ly huýt-ky !
Người đàn bà mang kính đen khẽ nhún vai :
- Mình phải uống cái gì cho khỏe và đỡ khát !
Tô Bốt nói có vẻ chua chát :
- Hiện tôi chỉ có một việc quan trọng độc nhất là lấy lại vị trí nài ngựa số một của ông Hoàng Tuấn và loại trừ tên lùn khốn nạn đó !
- Này anh Tô Bốt ! Anh muốn gặp tôi về chuyện gì ? Anh có biết rằng vì gặp tôi, anh có thể bị ông Hoàng Tuấn đuổi khỏi chuồng ngựa của ông ta không ? Có ai thấy anh đi Sàigòn không ? Anh có bị dò xét rình rập trên đường đi không ?
- Bà yên chí ! Không có ai thấy và rình rập theo dõi tôi ở biệt thự Thiên Nga cả ! Bà Lãm biết không, ở đó, tên lùn đang huấn luyện Thần Mã để đánh bại Apollo của chủ bà ở trường đua Phú Thọ trong mùa xuân tới đây hầu đoạt giải Rồng Vàng Việt Nam !
Bà Lãm ngẩng đầu nhanh :
- Chủ tôi, người Mỹ Henry Harris, đã nghe nói con ngựa Thần Mã là một con ngựa gần như dã thú. Theo anh, chỉ trong vài tháng tới nó đủ sức đoạt giải ?
- Tôi chắc chắn như vậy ! Chắc chắn trăm phần trăm Thần Mã sẽ đoạt giải !
Này ! Mời bà nghe tôi nói, mình không cần nói nhiều nhưng cần đầy đủ. Chúng ta không muốn Thần Mã thắng vì hai lý do sau đây : Thứ nhất là vì mối thù của tôi với tên lùn, thứ hai là mối thù của chủ bà với ông Hoàng Tuấn vì sự cạnh tranh !
- Đúng ! Nhưng mình phải làm thế nào bây giờ ?
- Tôi có kế hoạch hay lắm... Nhưng tôi không thể thành công nếu không có bà giúp. Kế hoạch của tôi cần phải có nhiều tiền, mà tôi lại không có. Nhưng chủ bà thì dư sức… Tôi nhất định Thần Mã sẽ thua...
- Như thế nghĩa là làm sao ?
- Số tiền tôi cần to lắm. Chủ bà có sẵn sàng chấp thuận không ?
- Lẽ dĩ nhiên chấp thuận chứ ! Chủ tôi mua Apollo chỉ có mục đích đoạt giải Rồng Vàng Việt Nam ! Nay ông nghe có con Thần Mã có thể hạ Apollo của ông, nhất định ông sẽ không từ chối bất cứ điều gì miễn là Apollo của ông đoạt giải.
Tô Bốt nói :
- Apollo nhất định đoạt giải ! Tôi muốn trả thù ông Hoàng Tuấn đã bạc đãi tôi để tin dùng một tên lùn tầm thường. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình !
Tô Bốt đập mạnh tay trên bàn để tăng thêm sức mạnh của câu nói mình.
- Vậy anh muốn thế nào ?
- Tôi muốn dụ tên Lùn bán độ. Mình cho nó gấp đôi số tiền ông Hoàng Tuấn hứa với nó, nghĩa là sáu chục triệu, nếu nó giữ cho Thần Mã về nhì. Thấy tiền ai mà không ham ! Sau đó, khi Thần Mã thua rồi, tôi sẽ xử trí với tên Lùn... Bà hãy đề nghị chương trình của tôi với chủ bà rồi trả lời cho tôi hay càng sớm càng tốt.
- Tôi chắc chắn chủ tôi chấp thuận sáu chục triệu vì chủ tôi cho tôi toàn quyền quyết định vụ này. Khi cho tôi đến gặp, chủ tôi đã biết trước. Ông ấy chỉ muốn hạ địch thủ truyền kiếp của ông ấy là ông Hoàng Tuấn thôi !
Bà Lãm nói tiếp :
- Tôi để ông thuyết phục tên lùn… Sau tám ngày, ông cho tôi hay kết quả... Nếu cần, điện tín cho tôi để hẹn chỗ gặp.
*
Tô Bốt trở về Đà Lạt và về biệt thự Thiên Nga ngay.
Lúc bấy giờ, chú Lùn Tịt đang cỡi Thần Mã chạy dợt chung quanh bãi tập. Thần Mã phi nước đại thật sung sức. Tô Bốt đón đường giơ tay chào chú Lùn Tịt. Vừa thấy hình dáng Tô Bốt, Thần Mã nổi giận hí vang rền, chút xíu nữa quăng chú Lùn Tịt xuống đất.
Chú Lùn Tịt nói giận dữ :
- Tại sao anh cứ bén mảng tới chỗ tôi làm việc ? Anh có biết không, vừa thấy anh, Thần Mã liền nhớ lại người đã hành hạ nó đó ! Về sau đừng đến đây nữa, anh ra chỗ khác chơi !
Tô Bốt mỉm cười. Lúc đó chú Lùn Tịt đã xuống ngựa và Thần Mã một mình tự do phóng chạy chung quanh đồng cỏ.
- Chà, con ngựa thật vĩ đại !
Tô Bốt buột miệng khen Thần Mã, rồi quay sang chú Lùn Tịt :
- Anh đúng là một nhà kỵ mã số một ! Tôl chịu thua anh luôn !
Chú Lùn Tịt ưa nịnh nên khi được Tô Bốt khen, chú hỉnh mũi lên, mỉm cười có vẻ khoái chí lắm. Tô Bốt lại vuốt ve chú Lùn Tịt thêm :
- Anh Tịt thông cảm cho tôi ! Tôi cũng là một nài ngựa như anh nên rất ghiền xem những con ngựa hay như Thần Mã… Tôi không ngờ gây khó khăn cho anh… Xin lỗi ! Xin lỗi !
Chú Lùn Tịt đắc chí :
- Không có chi ! Không có chi ! Anh em cả mà.
Tô Bốt lại nói thêm :
- Anh đúng là một nài ngựa tài giỏi nhất nên mới huấn luyện nổi Thần Mã… Tôi…
- Sao anh ?
- Nhưng tôi lấy làm buồn đã có những hành động và lời nói không tốt đối với anh. Chắc anh đã nghĩ là tôi ganh tị với anh chứ gì ? Không, tôi không có ganh tị anh đâu, tôi còn thích nữa là khác vì nhờ có anh, tôi không phải hy sinh đem mạng sống mình đổi với Thần Mã. Nhờ có anh, tôi được thảnh thơi dạo Đà Lạt mù sương…
Ngừng một lát, Tô Bốt nói tiếp :
- Để kết tình huynh đệ, mời anh tối nay đi uống cà phê với tôi. Anh đừng từ chối nhé ! Hẹn anh tối nay ở cà phê Thủy ! Nhớ nghe anh !
Nói xong, Tô Bốt từ giã chú Lùn Tịt ngay.
Vừa lúc đó Đình đang xách một chậu nước đi đến. Thấy vậy, Đình hỏi :
- Tô Bốt nói gì với chú vậy, hả chú ?
- Tô Bốt khen chú là nài giỏi và khen Thần Mã. Tô Bốt có vẻ hối hận về những hành động vừa qua với chú. Vì thế Tô Bốt muốn kết tình bạn với chú, mời chú tối nay lại cà phê Thủy uống cà phê cho vui. Cháu thấy không, kể ra Tô Bốt cũng không xấu lắm !
- Chú hãy đề phòng ! Cháu nghi Tô Bốt không tốt đâu ! Có lẽ ông ta gài bẫy gì cho chú vào đó !
Lúc bấy giờ, chú Lùn Tịt đang cỡi Thần Mã chạy dợt chung quanh bãi tập. Thần Mã phi nước đại thật sung sức. Tô Bốt đón đường giơ tay chào chú Lùn Tịt. Vừa thấy hình dáng Tô Bốt, Thần Mã nổi giận hí vang rền, chút xíu nữa quăng chú Lùn Tịt xuống đất.
Chú Lùn Tịt nói giận dữ :
- Tại sao anh cứ bén mảng tới chỗ tôi làm việc ? Anh có biết không, vừa thấy anh, Thần Mã liền nhớ lại người đã hành hạ nó đó ! Về sau đừng đến đây nữa, anh ra chỗ khác chơi !
Tô Bốt mỉm cười. Lúc đó chú Lùn Tịt đã xuống ngựa và Thần Mã một mình tự do phóng chạy chung quanh đồng cỏ.
- Chà, con ngựa thật vĩ đại !
Tô Bốt buột miệng khen Thần Mã, rồi quay sang chú Lùn Tịt :
- Anh đúng là một nhà kỵ mã số một ! Tôl chịu thua anh luôn !
Chú Lùn Tịt ưa nịnh nên khi được Tô Bốt khen, chú hỉnh mũi lên, mỉm cười có vẻ khoái chí lắm. Tô Bốt lại vuốt ve chú Lùn Tịt thêm :
- Anh Tịt thông cảm cho tôi ! Tôi cũng là một nài ngựa như anh nên rất ghiền xem những con ngựa hay như Thần Mã… Tôi không ngờ gây khó khăn cho anh… Xin lỗi ! Xin lỗi !
Chú Lùn Tịt đắc chí :
- Không có chi ! Không có chi ! Anh em cả mà.
Tô Bốt lại nói thêm :
- Anh đúng là một nài ngựa tài giỏi nhất nên mới huấn luyện nổi Thần Mã… Tôi…
- Sao anh ?
- Nhưng tôi lấy làm buồn đã có những hành động và lời nói không tốt đối với anh. Chắc anh đã nghĩ là tôi ganh tị với anh chứ gì ? Không, tôi không có ganh tị anh đâu, tôi còn thích nữa là khác vì nhờ có anh, tôi không phải hy sinh đem mạng sống mình đổi với Thần Mã. Nhờ có anh, tôi được thảnh thơi dạo Đà Lạt mù sương…
Ngừng một lát, Tô Bốt nói tiếp :
- Để kết tình huynh đệ, mời anh tối nay đi uống cà phê với tôi. Anh đừng từ chối nhé ! Hẹn anh tối nay ở cà phê Thủy ! Nhớ nghe anh !
Nói xong, Tô Bốt từ giã chú Lùn Tịt ngay.
Vừa lúc đó Đình đang xách một chậu nước đi đến. Thấy vậy, Đình hỏi :
- Tô Bốt nói gì với chú vậy, hả chú ?
- Tô Bốt khen chú là nài giỏi và khen Thần Mã. Tô Bốt có vẻ hối hận về những hành động vừa qua với chú. Vì thế Tô Bốt muốn kết tình bạn với chú, mời chú tối nay lại cà phê Thủy uống cà phê cho vui. Cháu thấy không, kể ra Tô Bốt cũng không xấu lắm !
- Chú hãy đề phòng ! Cháu nghi Tô Bốt không tốt đâu ! Có lẽ ông ta gài bẫy gì cho chú vào đó !
*
Trời vừa sập tối, chú Lùn Tịt ra khỏi biệt thự Thiên Nga và đi thẳng đến chợ Đà Lạt, rồi vào quán cà phê Thủy. Tô Bốt đã ở đó đợi chú tự bao giờ. Vừa thấy chú, Tô Bốt la lên mừng rỡ :
- Chào bạn ! Tôi rất sung sướng được bạn chấp thuận lời mời… Được một nài ngựa số một làm bạn, tôi sung sướng lắm ! Nhưng tại sao từ trước đến nay bạn có vẻ như ghét tôi vậy bạn ?
- Tại tôi tưởng bạn ghét tôi và thù tôi !
Tô Bốt cười ha hả :
- Như thế chỉ là hiểu lầm giữa đôi ta mà thôi ! Cà phê nóng hổi sẽ phá tan tất cả ! Nào mời anh vào !
Tô Bốt kéo chú Lùn Tịt vào quán cà phê Thủy. Trong quán hiện có khá đông khách. Tô Bốt kiếm một bàn ở một góc kín đáo rồi mời chú Lùn Tịt ngồi. Nhạc thính phòng lướt nhẹ khắp quán. Tô Bốt gọi hai ly cà phê phin. Chờ cho giọt cà phê cuối cùng rơi xuống ly, Tô Bốt nói :
- Nào uống đi anh ! Tôi xin uống mừng vị vua các nài ngựa !
Chú Lùn Tịt cũng đáp lại :
- Tôi cũng xin uống mừng anh !
Tô Bốt mỉm cười :
- Uống cho tình bạn bất diệt của đôi ta ! Nào ! Hoan hô tình bạn chân thành bất diệt !
Chờ chú Lùn Tịt hớp xong một ngụm cà phê thơm phức, Tô Bốt nói hết sức dịu dàng :
- Này anh ! Chắc anh thương cô bé mồ côi đó lắm phải không ?
- Ủa ! Sao anh biết ? Tôi thương cháu Vân biết là chừng nào ! Anh em Đình, Vân là cuộc đời tôi đó !
- Như thế nếu kiếm được nhiều tiền chắc anh mừng lắm !
Chú Lùn Tịt gật đầu :
- Mừng chứ ! Chắc anh biết nếu Thần Mã đoạt giải "Rồng Vàng Việt Nam", tôi sẽ lãnh được ba chục triệu đồng !
- Nếu Thần Mã thất bại, anh mất ba chục triệu phải không ?
- Phải, lẽ dĩ nhiên rồi !
Tô Bốt bắt đầu tấn công :
- Tôi biết có một giao kèo khác... Chẳng hạn như nếu anh để Thần Mã thất bại vì anh bị bệnh hay vì một lý do gì khác, anh sẽ được lãnh sáu chục triệu đồng.
Nói tới đây, Tô Bốt im lặng... Băng nhạc vừa chuyển sang bản nhạc "Giọt mưa thu" buồn dịu vợi. Một lát sau Tô Bốt nói tiếp :
- Tôi xin lặp lại : Nếu anh ngăn được Thần Mã đoạt giải, anh sẽ lãnh được sáu chục triệu đồng. Anh hiểu không anh ? Như thế, anh chắc chắn được lãnh thêm ba chục triệu đồng dành cho tương lai của hai đứa bé Đình, Vân !
Chú Lùn Tịt vô cùng ngạc nhiên trước đề nghị táo bạo của Tô Bốt :
- Nhưng ai cho tôi sáu chục triệu đó ?
- Điều đó anh không cần biết...
- Còn ông Hoàng Tuấn ?
- Chắc chắn ông ấy không thể nào biết được !
- Nhưng tôi đã ký với ông Hoàng Tuấn là tôi phải làm đủ mọi cách để Thần Mã thắng !
Tô Bốt điềm tĩnh nói :
- Có gì khó khăn đâu ! Anh đã ký giao kèo làm Thần Mã thắng để lãnh ba chục triệu đồng. Bây giờ, anh ký giao kèo lại lãnh sáu chục triệu đồng nếu làm Thần Mã thất bại... Anh nghĩ coi ! Làm áp phe thì phải như vậy chứ ! Tôi không tin là anh sẽ bỏ lỡ dịp may bằng vàng này ! Anh thương ông Hoàng Tuấn hơn anh em Đình, Vân phải không ?
- Tôi thương anh em Đình, Vân hơn chứ !
- Như thế tại sao anh lại do dự về vụ áp phe này ! Kiếm tiền dễ quá mà anh !
Chú Lùn Tịt suy nghĩ. Tô Bốt nói có lý ! Trước số tiền khổng lồ do Tô Bốt đề nghị, chú Lùn Tịt mù quáng bỏ rơi con người thực thà của mình. Chú Lùn Tịt nói với Tô Bốt :
- Nghĩ cho kỹ, tôi thấy anh có lý ! Ồ, tại sao phải do dự giữa một nhà tỷ phú với hai đứa trẻ tôi thương ? Cô cho tôi ly cà phê nữa ! – Chú Lùn Tịt gọi cô bán hàng.
Chú Lùn Tịt tiếp tục :
- Bây giờ tôi uống cho áp phe đem lại cho tôi nhiều tiền nhất !
Tô Bốt mừng rỡ la lo :
- Hoan hô anh Tịt ! Anh quyết định rất sáng suốt !
Tô Bốt giơ tay cho Lùn Tịt bắt. Bắt tay Tô Bốt xong, chú Lùn Tịt nói :
- Anh gặp tôi đêm nay là vì vụ này phải không ?
Tô Bốt đứng dậy và nói :
- Phải ! Thôi mình trở về ! Mình phải coi chừng, đừng để ai biết anh em mình gặp nhau thường !
- Chào bạn ! Tôi rất sung sướng được bạn chấp thuận lời mời… Được một nài ngựa số một làm bạn, tôi sung sướng lắm ! Nhưng tại sao từ trước đến nay bạn có vẻ như ghét tôi vậy bạn ?
- Tại tôi tưởng bạn ghét tôi và thù tôi !
Tô Bốt cười ha hả :
- Như thế chỉ là hiểu lầm giữa đôi ta mà thôi ! Cà phê nóng hổi sẽ phá tan tất cả ! Nào mời anh vào !
Tô Bốt kéo chú Lùn Tịt vào quán cà phê Thủy. Trong quán hiện có khá đông khách. Tô Bốt kiếm một bàn ở một góc kín đáo rồi mời chú Lùn Tịt ngồi. Nhạc thính phòng lướt nhẹ khắp quán. Tô Bốt gọi hai ly cà phê phin. Chờ cho giọt cà phê cuối cùng rơi xuống ly, Tô Bốt nói :
- Nào uống đi anh ! Tôi xin uống mừng vị vua các nài ngựa !
Chú Lùn Tịt cũng đáp lại :
- Tôi cũng xin uống mừng anh !
Tô Bốt mỉm cười :
- Uống cho tình bạn bất diệt của đôi ta ! Nào ! Hoan hô tình bạn chân thành bất diệt !
Chờ chú Lùn Tịt hớp xong một ngụm cà phê thơm phức, Tô Bốt nói hết sức dịu dàng :
- Này anh ! Chắc anh thương cô bé mồ côi đó lắm phải không ?
- Ủa ! Sao anh biết ? Tôi thương cháu Vân biết là chừng nào ! Anh em Đình, Vân là cuộc đời tôi đó !
- Như thế nếu kiếm được nhiều tiền chắc anh mừng lắm !
Chú Lùn Tịt gật đầu :
- Mừng chứ ! Chắc anh biết nếu Thần Mã đoạt giải "Rồng Vàng Việt Nam", tôi sẽ lãnh được ba chục triệu đồng !
- Nếu Thần Mã thất bại, anh mất ba chục triệu phải không ?
- Phải, lẽ dĩ nhiên rồi !
Tô Bốt bắt đầu tấn công :
- Tôi biết có một giao kèo khác... Chẳng hạn như nếu anh để Thần Mã thất bại vì anh bị bệnh hay vì một lý do gì khác, anh sẽ được lãnh sáu chục triệu đồng.
Nói tới đây, Tô Bốt im lặng... Băng nhạc vừa chuyển sang bản nhạc "Giọt mưa thu" buồn dịu vợi. Một lát sau Tô Bốt nói tiếp :
- Tôi xin lặp lại : Nếu anh ngăn được Thần Mã đoạt giải, anh sẽ lãnh được sáu chục triệu đồng. Anh hiểu không anh ? Như thế, anh chắc chắn được lãnh thêm ba chục triệu đồng dành cho tương lai của hai đứa bé Đình, Vân !
Chú Lùn Tịt vô cùng ngạc nhiên trước đề nghị táo bạo của Tô Bốt :
- Nhưng ai cho tôi sáu chục triệu đó ?
- Điều đó anh không cần biết...
- Còn ông Hoàng Tuấn ?
- Chắc chắn ông ấy không thể nào biết được !
- Nhưng tôi đã ký với ông Hoàng Tuấn là tôi phải làm đủ mọi cách để Thần Mã thắng !
Tô Bốt điềm tĩnh nói :
- Có gì khó khăn đâu ! Anh đã ký giao kèo làm Thần Mã thắng để lãnh ba chục triệu đồng. Bây giờ, anh ký giao kèo lại lãnh sáu chục triệu đồng nếu làm Thần Mã thất bại... Anh nghĩ coi ! Làm áp phe thì phải như vậy chứ ! Tôi không tin là anh sẽ bỏ lỡ dịp may bằng vàng này ! Anh thương ông Hoàng Tuấn hơn anh em Đình, Vân phải không ?
- Tôi thương anh em Đình, Vân hơn chứ !
- Như thế tại sao anh lại do dự về vụ áp phe này ! Kiếm tiền dễ quá mà anh !
Chú Lùn Tịt suy nghĩ. Tô Bốt nói có lý ! Trước số tiền khổng lồ do Tô Bốt đề nghị, chú Lùn Tịt mù quáng bỏ rơi con người thực thà của mình. Chú Lùn Tịt nói với Tô Bốt :
- Nghĩ cho kỹ, tôi thấy anh có lý ! Ồ, tại sao phải do dự giữa một nhà tỷ phú với hai đứa trẻ tôi thương ? Cô cho tôi ly cà phê nữa ! – Chú Lùn Tịt gọi cô bán hàng.
Chú Lùn Tịt tiếp tục :
- Bây giờ tôi uống cho áp phe đem lại cho tôi nhiều tiền nhất !
Tô Bốt mừng rỡ la lo :
- Hoan hô anh Tịt ! Anh quyết định rất sáng suốt !
Tô Bốt giơ tay cho Lùn Tịt bắt. Bắt tay Tô Bốt xong, chú Lùn Tịt nói :
- Anh gặp tôi đêm nay là vì vụ này phải không ?
Tô Bốt đứng dậy và nói :
- Phải ! Thôi mình trở về ! Mình phải coi chừng, đừng để ai biết anh em mình gặp nhau thường !
*
Chú Lùn Tịt nằm trên giường hàng giờ đồng hồ mà vẫn còn thao thức không ngủ được. Hết nằm lăn qua trái, chú lại nằm lăn qua phải. Chú hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ Tô Bốt vừa qua. Chú thấy có gì không ổn và lương tâm cắn rứt. Chú phải ngồi dậy đi tìm Đình. Gặp Đình ở vườn, chú hỏi :
- Đình làm gì đó ? Chú kiếm cháu nói chuyện...
- Cháu cũng tìm chú đây ! Chú về hồi nào mà cháu không hay ? Chú có gặp Tô Bốt không ?
- Đình ! Chú thấy cần phải nói với cháu...
Hai chú cháu ngồi xuống bãi cỏ.
- Đình ơi ! Theo cháu, mình có phải bắt buộc sống thật thà lương thiện suốt cả cuộc đời không ?
Đình trố mắt ngạc nhiên trước câu hỏi hết sức bất ngờ của chú Lùn Tịt :
- Chú hỏi gì lạ vậy ?
- Cháu hãy nghe chú nói đây ! Lần này, không có vấn đề chú ăn cắp như lần trước đâu ! Mà chỉ có vấn đề phải đối xử làm sao với ông Hoàng Tuấn ! Như cháu biết, ông Hoàng Tuấn sẽ cho chú ba chục triệu đồng nếu chú làm Thần Mã thắng giải. Nhưng có một người sẽ cho chú sáu chục triệu đồng – chú nhấn mạnh sáu chục triệu – để chú ngăn không cho Thần Mã thắng giải. Nhưng cháu biết không phải chú muốn lấy tiền cho riêng chú, mà chú muốn cho cháu và Vân. Chỉ cần với một phần nhỏ món tiền trên, cháu có thể học đến thành tài ở trường Cao Đẳng Mỹ Thuật… Sáu chục triệu thì chắc chắn được trăm phần trăm, còn ba chục triệu thì còn tùy Thần Mã và may mắn…
Vừa nghe chú Lùn Tịt nói xong, Đình nhảy nhỏm. Chú bèn nắm tay và nói :
- Cháu ơi ! Tiền bạc về ta !
- Học hội họa ở Cao Đẳng Mỹ Thuật với các bậc thầy thì còn gì sung sướng cho bằng ! Nhưng phản bội ông Hoàng Tuấn thì xấu hổ quá !
Đình suy nghĩ giây lát rồi nói với chú Lùn Tịt :
- Chú ! Chắc chú nhớ lời ba cháu thường nói : "Một người lương thiện thật thà bao giờ cũng dám ngó ngay mặt mọi người". Chú muốn mình phản bội ông Hoàng Tuấn... Nhưng, mai sau, nếu gặp lại ông, mình có dám ngó ngay mặt ông không, thưa chú ? Chắc không rồi, vì đó là hành động bất xứng của một người...
Nghe Đình nói xong, chú Lùn Tịt bừng bừng nổi giận :
- Đình, cháu đúng là ngu như bò nên mới đi từ chối sáu chục triệu đồng ngon ơ ! Thôi chú đi ngủ đây, để khỏi phải bạt tai cháu vì quá tức có một đứa cháu ngu như bò...
Về đến phòng riêng, chú Lùn Tịt lẩm bẩm :
- Kẻ sống ở đời mà bao giờ cũng dám ngó ngay mặt tất cả mọi người thì cũng xứng đáng... nhưng như thế có đáng giá sáu chục triệu không ? Nghĩ cho kỹ, Đình có lý... Còn mình mới đúng là ngu như bò ! Đình mới mười bốn tuổi, còn mình thì đã ba mươi mấy tuổi đầu mà lại xúi trẻ nhỏ làm bậy thay vì làm gương hướng dẫn nó làm điều tốt ! Mình đúng là ngu như bò ! Cháu Đình ơi ! Cháu tha lỗi cho chú, chú hối hận quá đã chửi bậy cháu ngu như bò !
- Đình làm gì đó ? Chú kiếm cháu nói chuyện...
- Cháu cũng tìm chú đây ! Chú về hồi nào mà cháu không hay ? Chú có gặp Tô Bốt không ?
- Đình ! Chú thấy cần phải nói với cháu...
Hai chú cháu ngồi xuống bãi cỏ.
- Đình ơi ! Theo cháu, mình có phải bắt buộc sống thật thà lương thiện suốt cả cuộc đời không ?
Đình trố mắt ngạc nhiên trước câu hỏi hết sức bất ngờ của chú Lùn Tịt :
- Chú hỏi gì lạ vậy ?
- Cháu hãy nghe chú nói đây ! Lần này, không có vấn đề chú ăn cắp như lần trước đâu ! Mà chỉ có vấn đề phải đối xử làm sao với ông Hoàng Tuấn ! Như cháu biết, ông Hoàng Tuấn sẽ cho chú ba chục triệu đồng nếu chú làm Thần Mã thắng giải. Nhưng có một người sẽ cho chú sáu chục triệu đồng – chú nhấn mạnh sáu chục triệu – để chú ngăn không cho Thần Mã thắng giải. Nhưng cháu biết không phải chú muốn lấy tiền cho riêng chú, mà chú muốn cho cháu và Vân. Chỉ cần với một phần nhỏ món tiền trên, cháu có thể học đến thành tài ở trường Cao Đẳng Mỹ Thuật… Sáu chục triệu thì chắc chắn được trăm phần trăm, còn ba chục triệu thì còn tùy Thần Mã và may mắn…
Vừa nghe chú Lùn Tịt nói xong, Đình nhảy nhỏm. Chú bèn nắm tay và nói :
- Cháu ơi ! Tiền bạc về ta !
- Học hội họa ở Cao Đẳng Mỹ Thuật với các bậc thầy thì còn gì sung sướng cho bằng ! Nhưng phản bội ông Hoàng Tuấn thì xấu hổ quá !
Đình suy nghĩ giây lát rồi nói với chú Lùn Tịt :
- Chú ! Chắc chú nhớ lời ba cháu thường nói : "Một người lương thiện thật thà bao giờ cũng dám ngó ngay mặt mọi người". Chú muốn mình phản bội ông Hoàng Tuấn... Nhưng, mai sau, nếu gặp lại ông, mình có dám ngó ngay mặt ông không, thưa chú ? Chắc không rồi, vì đó là hành động bất xứng của một người...
Nghe Đình nói xong, chú Lùn Tịt bừng bừng nổi giận :
- Đình, cháu đúng là ngu như bò nên mới đi từ chối sáu chục triệu đồng ngon ơ ! Thôi chú đi ngủ đây, để khỏi phải bạt tai cháu vì quá tức có một đứa cháu ngu như bò...
Về đến phòng riêng, chú Lùn Tịt lẩm bẩm :
- Kẻ sống ở đời mà bao giờ cũng dám ngó ngay mặt tất cả mọi người thì cũng xứng đáng... nhưng như thế có đáng giá sáu chục triệu không ? Nghĩ cho kỹ, Đình có lý... Còn mình mới đúng là ngu như bò ! Đình mới mười bốn tuổi, còn mình thì đã ba mươi mấy tuổi đầu mà lại xúi trẻ nhỏ làm bậy thay vì làm gương hướng dẫn nó làm điều tốt ! Mình đúng là ngu như bò ! Cháu Đình ơi ! Cháu tha lỗi cho chú, chú hối hận quá đã chửi bậy cháu ngu như bò !
*
Sáng hôm sau, trong lúc dợt ngựa, gặp lại Tô Bốt, chú Lùn Tịt nói ngay :
- Anh Tô Bốt ơi ! Đêm qua tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi, tôi xin từ chối đề nghị của anh ! Nghĩa là tôi không lãnh sáu chục triệu...
Vài phút sau, ông Hoàng Tuấn ra bãi tập hỏi chú Lùn Tịt :
- Anh đã sắp đặt sẵn sàng mọi việc để đưa Thần Mã về Sàigòn chưa ?
- Dạ, thưa ông, rồi !
Chú Lùn Tịt ngó đăm đăm ông Hoàng Tuấn và trả lời một cách hãnh diện.
- Ủa ! Sao hôm nay anh ngó tôi dữ quá vậy ?
- Thưa ông ! Một người ngay thẳng lương thiện thật thà, bao giờ cũng dám ngó ngay mặt mọi người !
Vừa nói xong, chú Lùn Tịt phóng lên Thần Mã chạy như bay. Ông Hoàng Tuấn nhìn theo có vẻ ngạc nhiên nhưng rất hài lòng.
- Anh Tô Bốt ơi ! Đêm qua tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi, tôi xin từ chối đề nghị của anh ! Nghĩa là tôi không lãnh sáu chục triệu...
Vài phút sau, ông Hoàng Tuấn ra bãi tập hỏi chú Lùn Tịt :
- Anh đã sắp đặt sẵn sàng mọi việc để đưa Thần Mã về Sàigòn chưa ?
- Dạ, thưa ông, rồi !
Chú Lùn Tịt ngó đăm đăm ông Hoàng Tuấn và trả lời một cách hãnh diện.
- Ủa ! Sao hôm nay anh ngó tôi dữ quá vậy ?
- Thưa ông ! Một người ngay thẳng lương thiện thật thà, bao giờ cũng dám ngó ngay mặt mọi người !
Vừa nói xong, chú Lùn Tịt phóng lên Thần Mã chạy như bay. Ông Hoàng Tuấn nhìn theo có vẻ ngạc nhiên nhưng rất hài lòng.
*
- Tên ngốc Lùn đã không chịu phản bội ông Hoàng Tuấn. Ngày mai nó sẽ đưa Thần Mã về Sàigòn để dợt thêm một tháng trước khi ra thi độ đầu. Tôi đã thất bại rồi ! Cuộc báo thù của tôi đã tan ra mây khói.
Tô Bốt đã chua cay nghĩ như thế.
Như lần trước, Tô Bốt đi gặp người đàn bà mang kính đen. Tô Bốt đã vô cùng ngượng ngập cho bà Lãm biết là hắn ta đã thất bại. Sau khi nghe Tô Bốt xong, bà Lãm hỏi :
- Anh có chắc chắn Thần Mã sẽ thắng Apollo ?
- Chắc chắn ! Theo sự tiến bộ của nó hằng ngày dưới sự huấn luyện của tên lùn đó, tôi chắc chắn trong kỳ tới, không con ngựa nào có thể qua mặt nó được kể cả Apollo !
Bà Lãm điềm tĩnh :
- Dù Thần Mã chạy giỏi, nhưng mình sẽ làm Thần Mã thất bại bằng cách chích thuốc độc vào nó chẳng hạn.
- Nhưng chắc bà biết là người ta canh phòng Thần Mã dữ lắm !
- Anh sẽ có một triệu... Không, hai triệu, nếu anh thành công đầu độc Thần Mã. Apollo của ông Henry Harris người Mỹ phải về nhứt chứ không phải Thần Mã của ông Hoàng Tuấn người Việt !... Chủ tôi không quản ngại tốn tiền, bao nhiêu cũng được, miễn là Apollo thắng !
Tô Bốt lắc đầu :
- Hai triệu đối với tôi lớn lắm, nhưng tôi không có can đảm chích Thần Mã trước cuộc đua vì… bà nghĩ coi... nếu tôi bị bại lộ thì đời tôi tàn rồi, còn ông Henry Harris chỉ mất có hai, ba triệu thôi. Bao nhiêu danh tiếng của tôi tan ra mây khói cả !
Nghe Tô Bốt nói, bà Lãm cười mỉa :
- Anh sợ danh tiếng anh mất hả ? Anh làm tôi cười đây nè ! Đây đâu phải là lần đầu tiên anh gặp tôi để âm mưu lén lút phản bội ông Hoàng Tuấn !
- Tôi nhìn nhận bà nói đúng, nhưng không có ai nghe biết được cuộc nói chuyện giữa tôi và bà… Điều bà đòi hỏi tôi hôm nay vượt quá sức tôi !
Im lặng một lúc, Tô Bốt nói tiếp :
- Có thể có một phương pháp khác khỏi cần đến sự hy sinh của tôi !
Bà Lãm hỏi dồn dập :
- Phương pháp nào ? Anh nói nhanh lên…
- Tên lùn đã trị được tất cả những tật của Thần Mã chỉ trừ một tật là Thần Mã chỉ bằng lòng cho một kỵ mã có trọng lượng bằng một đứa bé mười tuổi cỡi mà thôi. Tôi nghe được tên Lùn nói với Nguyễn Bít như thế này : "Nếu tôi có được một thời gian nửa năm, tôi sẽ trị được Thần Mã tật đó!" Thật là may mắn cho chúng ta, tên Lùn chỉ có một tháng trước ngày dự giải !
- Tại sao anh nói mình may mắn ?
Tô Bốt nghiến răng :
- Tên lùn hiện chỉ cân nặng bằng một đứa bé mười tuổi là vì nó vừa bị bịnh nặng... Hiện nay nó nhịn ăn để khỏi mập… Nó ăn ít lắm. Nó nói với Nguyễn Bít như thế này : "Sau cuộc thi, tôi sẽ ăn luôn suốt một tuần cho đã". Bà biết, nếu nó mập, nó sẽ không cỡi Thần Mã được và như thế Thần Mã thất bại !
- À ! Vậy thì nếu mình tìm được một người nào có khả năng dụ tên Lùn ăn nhiều cho mập thì hay quá !
Hai người ngồi im lặng suy nghĩ dữ dội. Cuối cùng, bà Lãm mở xách tay lấy ra một tấm ảnh 4 x 6:
- Đây là em gái tôi, người sẽ làm tên lùn mập ! Em gái tôi sẽ khuyến khích tên lùn ăn cho mập... Em gái tôi tên Diễm, sắc đẹp mê hồn...
Bà Lãm đưa hình cho Tô Bốt xem. Tô Bốt thấy ảnh một cô gái xinh đẹp tuyệt trần.
Tô Bốt đã chua cay nghĩ như thế.
Như lần trước, Tô Bốt đi gặp người đàn bà mang kính đen. Tô Bốt đã vô cùng ngượng ngập cho bà Lãm biết là hắn ta đã thất bại. Sau khi nghe Tô Bốt xong, bà Lãm hỏi :
- Anh có chắc chắn Thần Mã sẽ thắng Apollo ?
- Chắc chắn ! Theo sự tiến bộ của nó hằng ngày dưới sự huấn luyện của tên lùn đó, tôi chắc chắn trong kỳ tới, không con ngựa nào có thể qua mặt nó được kể cả Apollo !
Bà Lãm điềm tĩnh :
- Dù Thần Mã chạy giỏi, nhưng mình sẽ làm Thần Mã thất bại bằng cách chích thuốc độc vào nó chẳng hạn.
- Nhưng chắc bà biết là người ta canh phòng Thần Mã dữ lắm !
- Anh sẽ có một triệu... Không, hai triệu, nếu anh thành công đầu độc Thần Mã. Apollo của ông Henry Harris người Mỹ phải về nhứt chứ không phải Thần Mã của ông Hoàng Tuấn người Việt !... Chủ tôi không quản ngại tốn tiền, bao nhiêu cũng được, miễn là Apollo thắng !
Tô Bốt lắc đầu :
- Hai triệu đối với tôi lớn lắm, nhưng tôi không có can đảm chích Thần Mã trước cuộc đua vì… bà nghĩ coi... nếu tôi bị bại lộ thì đời tôi tàn rồi, còn ông Henry Harris chỉ mất có hai, ba triệu thôi. Bao nhiêu danh tiếng của tôi tan ra mây khói cả !
Nghe Tô Bốt nói, bà Lãm cười mỉa :
- Anh sợ danh tiếng anh mất hả ? Anh làm tôi cười đây nè ! Đây đâu phải là lần đầu tiên anh gặp tôi để âm mưu lén lút phản bội ông Hoàng Tuấn !
- Tôi nhìn nhận bà nói đúng, nhưng không có ai nghe biết được cuộc nói chuyện giữa tôi và bà… Điều bà đòi hỏi tôi hôm nay vượt quá sức tôi !
Im lặng một lúc, Tô Bốt nói tiếp :
- Có thể có một phương pháp khác khỏi cần đến sự hy sinh của tôi !
Bà Lãm hỏi dồn dập :
- Phương pháp nào ? Anh nói nhanh lên…
- Tên lùn đã trị được tất cả những tật của Thần Mã chỉ trừ một tật là Thần Mã chỉ bằng lòng cho một kỵ mã có trọng lượng bằng một đứa bé mười tuổi cỡi mà thôi. Tôi nghe được tên Lùn nói với Nguyễn Bít như thế này : "Nếu tôi có được một thời gian nửa năm, tôi sẽ trị được Thần Mã tật đó!" Thật là may mắn cho chúng ta, tên Lùn chỉ có một tháng trước ngày dự giải !
- Tại sao anh nói mình may mắn ?
Tô Bốt nghiến răng :
- Tên lùn hiện chỉ cân nặng bằng một đứa bé mười tuổi là vì nó vừa bị bịnh nặng... Hiện nay nó nhịn ăn để khỏi mập… Nó ăn ít lắm. Nó nói với Nguyễn Bít như thế này : "Sau cuộc thi, tôi sẽ ăn luôn suốt một tuần cho đã". Bà biết, nếu nó mập, nó sẽ không cỡi Thần Mã được và như thế Thần Mã thất bại !
- À ! Vậy thì nếu mình tìm được một người nào có khả năng dụ tên Lùn ăn nhiều cho mập thì hay quá !
Hai người ngồi im lặng suy nghĩ dữ dội. Cuối cùng, bà Lãm mở xách tay lấy ra một tấm ảnh 4 x 6:
- Đây là em gái tôi, người sẽ làm tên lùn mập ! Em gái tôi sẽ khuyến khích tên lùn ăn cho mập... Em gái tôi tên Diễm, sắc đẹp mê hồn...
Bà Lãm đưa hình cho Tô Bốt xem. Tô Bốt thấy ảnh một cô gái xinh đẹp tuyệt trần.
CHƯƠNG X
DIỄM TUYỆT TRẦN
Đang chờ đợi ở sân ga Đà Lạt giờ lên đường của chuyến tàu tốc hành Đà Lạt - Sàigòn, chú Lùn Tịt gặp một cô gái mặc áo dài hồng thật đẹp. Cô gái tiến lại hỏi chú với dáng điệu hết sức dễ thương :
- Thưa ông ! Tôi có thể được phép hỏi thăm... Thưa ông, tôi đi có một mình, tôi sợ quá ! Thưa ông mấy giờ tàu chạy ?
Chú Lùn Tịt cúi chào cô gái hết sức lịch sự :
- Chỉ một chốc nữa là tàu chạy cô à ! Nếu cô không ngại, cô lên toa riêng của tôi, như thế cô sẽ hết sợ !
Đoàn tàu từ từ tiến vào ga. Chú Lùn Tịt nhanh nhẹn như con sóc nhảy lên toa riêng của mình. Chú ló đầu qua cửa sổ gọi cô gái :
- Cô ơi ! Ở đàng này !
- Cảm ơn anh thật nhiều ! Nếu không có anh chắc tôi sợ chết được !
Chú Lùn Tịt vui vẻ :
- Có gì đâu cô ? Cô đứng chỗ này nè, chỗ này xem phong cảnh dễ hơn ! Tôi sẽ đứng cạnh cô. Anh Nguyễn Bít và Đình ngồi gần cửa. Thưa cô ! Cô tên gì ạ ?
- Em tên Diễm !
- Ôi chao ! Diễm ! Tên đẹp quá ! Người cũng đẹp nữa ! Tôi chưa bao giờ... Ồ kìa ! Đình ! Sao cháu nhìn chú lạ quá vậy ?
Đình mở tròn xoe mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Nó ngạc nhiên hết sức vì không ngờ chú Lùn Tịt cũng biết và cũng dám nịnh đầm !
Chú Lùn Tịt tiếp tục :
- Cô Diễm ! Cô đi Sàigòn à ?
Diễm nói có vẻ buồn :
- Dạ !
- Tôi thấy dường như cô không được vui ?
Nguyễn Bít thúc nhẹ cùi chỏ vào người chú Lùn Tịt như ngầm bảo chú Lùn Tịt đừng tò mò quá như vậy.
Diễm trả lời chú Lùn Tịt :
- Diễm đi Sàigòn tìm việc làm !
- Như thế có gì mà Diễm buồn ? Đi làm việc đâu có buồn !...
Chú Lùn Tịt gọi tên cô gái ngọt xớt :
- Dạ ! Thưa anh, đi làm việc đâu có buồn, nhưng từ nhỏ chí lớn, Diễm ở Đà Lạt, Diễm nghĩ tìm việc ở Sàigòn dễ lắm, Diễm mới đi Sàigòn... Và bây giờ Diễm sợ...
Giọng nói hết sức êm ái từ từ rót vào tai chú Lùn Tịt. Cô gái ngừng nói, đôi gò má đỏ hồng vì xúc động.
- Tôi đã hiểu Diễm rồi ! Nhưng, tại sao Diễm lại đi Sài Gòn tìm việc ? Diễm ở với ba má có vui không ?
Cô gái thì thầm chỉ vừa đủ cho chú Lùn Tịt nghe :
- Diễm đâu còn ai là thân thích nữa, không cha, không mẹ, không bạn bè, không có ai thương Diễm hết !
Hai dòng lệ từ từ chảy dài trên đôi gò má hồng hồng của cô gái.
Chú Lùn Tịt quýnh lên :
- Trời ! Nàng khóc ! Bông hoa nhỏ bé khóc !
Chú quay sang Nguyễn Bít :
- Tôi nghe anh nói lúc này anh mệt đánh máy không được, tại sao anh không mời cô này làm thư ký ! Cô này đáng thương lắm ! Mình cần phải giúp cô ấy ! Tôi biết anh tốt lắm ! Luôn luôn tốt với những người nghèo, cô thế, nhất là đối với những cô gái !
Trong khi chú Lùn Tịt nói, cô gái ngó Nguyễn Bít có vẻ hết sức khẩn cầu. Nguyễn Bít do dự :
- Tôi cũng cần một thư ký giúp đỡ tôi… nhưng…
Chú Lùn Tịt dồn Nguyễn Bít vào ngõ bí :
- Hay quá ! Anh Nguyễn Bít đã nhận rồi ! Cô Diễm cám ơn đi ! Anh Nguyễn Bít tuy hơi khó tánh, nhưng tốt lắm ! Anh ấy luôn luôn có quả tim bằng vàng !
- Khoan đã, anh Tịt ! Để tôi suy nghĩ đã chứ !
- Có gì mà anh phải suy nghĩ ! Anh dễ gì tìm được một cô thư ký xinh và dễ thương như cô Diễm!
Nguyễn Bít càu nhàu :
- Điều đó không quan trọng ! Điều quan trọng là cô ấy có biết đánh máy không ?
Vừa nghe Nguyễn Bít nói xong, Diễm gật đầu :
- Dạ ! Diễm biết...
- Biết tốc ký ?
- Dạ biết !
- Hừm ! Hừm !
- Cô Diễm đừng ngạc nhiên, anh Nguyễn Bít có thói quen thường nói "hừm ! hừm !" trước khi chấp thuận một điều gì !
- Hừm ! Hừm ! Xin lỗi cô Diễm, cô có giấy tờ đủ không ? Cô nên nhớ là phải sống ở vùng ngoại ô Sàigòn, ở một nơi mà chủ tôi có một chuồng ngựa nổi tiếng với ba chúng tôi : Anh Tịt, Đình và tôi.
Cô gái vẫn còn có vẻ buồn.
- Dạ ! Thưa ông, nếu được ông nhận làm thư ký thì còn gì bằng, Diễm thích quá !
Nguyễn Bít nói :
- Vậy cô hãy theo chúng tôi !
Thấy đã thành công, chú Lùn Tịt dỗ Diễm :
- Thôi ! Cô Diễm đừng khóc nữa ! Khóc xấu lắm, cười đẹp hơn ! Khi cô cười, cô sẽ đẹp như con Thần Mã của tôi vậy !
- Thần Mã có phải là con ngựa thần không, hả anh ?
- Phải !
- Anh có một con ngựa ?
- Con ngựa đó dũng mãnh lắm, còn tôi, tuy lùn, nhưng tôi là một nài ngựa số một. Chắc cô không ngờ cô đang đi với một nhân vật quan trọng như tôi ?
Trong lúc chú Lùn Tịt khoe khoang với cô gái, Nguyễn Bít Và Đình nhìn chú có vẻ khó chịu. Hai người không bằng lòng về thái độ của chú.
- Ôi chao ! Thích quá ! Anh có một con ngựa giỏi, anh là một nài ngựa số một. Chắc anh đã đoạt được nhiều giải lắm ?
- Đến bây giờ thì tôi chưa đoạt được giải thưởng nào hết, nhưng trong một tháng nữa, tôi sẽ đoạt giải độc nhất vô nhị…
- Giải nào ?
- Giải vĩ đại "Rồng Vàng Việt Nam", thưa cô Diễm !
Cô gái mỉm cười rất dễ thương, khẽ nghiêng đầu và nói :
- Anh Tịt giỏi quá ! Diễm không ngờ được quen một nhân vật quan trọng như anh. Diễm xin cầu chúc anh được toại nguyện !
Cô gái nhìn chú Lùn Tịt như thôi miên. Trong lúc chú Lùn Tịt ngất ngây, thì cô gái suy nghĩ :
"Anh Lùn này hiện chỉ cân nặng độ ba mươi ký là cùng, mình sẽ trở thành bạn thân của hắn ta, mình sẽ cố dụ hắn ta ăn nhiều như con bò. Nhất định trong một tháng nữa, hắn sẽ mập thêm mười ký. Lúc đó Thần Mã sẽ không thể nào mang được một trọng lượng như thế để về đến mức".
- Thưa ông ! Tôi có thể được phép hỏi thăm... Thưa ông, tôi đi có một mình, tôi sợ quá ! Thưa ông mấy giờ tàu chạy ?
Chú Lùn Tịt cúi chào cô gái hết sức lịch sự :
- Chỉ một chốc nữa là tàu chạy cô à ! Nếu cô không ngại, cô lên toa riêng của tôi, như thế cô sẽ hết sợ !
Đoàn tàu từ từ tiến vào ga. Chú Lùn Tịt nhanh nhẹn như con sóc nhảy lên toa riêng của mình. Chú ló đầu qua cửa sổ gọi cô gái :
- Cô ơi ! Ở đàng này !
- Cảm ơn anh thật nhiều ! Nếu không có anh chắc tôi sợ chết được !
Chú Lùn Tịt vui vẻ :
- Có gì đâu cô ? Cô đứng chỗ này nè, chỗ này xem phong cảnh dễ hơn ! Tôi sẽ đứng cạnh cô. Anh Nguyễn Bít và Đình ngồi gần cửa. Thưa cô ! Cô tên gì ạ ?
- Em tên Diễm !
- Ôi chao ! Diễm ! Tên đẹp quá ! Người cũng đẹp nữa ! Tôi chưa bao giờ... Ồ kìa ! Đình ! Sao cháu nhìn chú lạ quá vậy ?
Đình mở tròn xoe mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Nó ngạc nhiên hết sức vì không ngờ chú Lùn Tịt cũng biết và cũng dám nịnh đầm !
Chú Lùn Tịt tiếp tục :
- Cô Diễm ! Cô đi Sàigòn à ?
Diễm nói có vẻ buồn :
- Dạ !
- Tôi thấy dường như cô không được vui ?
Nguyễn Bít thúc nhẹ cùi chỏ vào người chú Lùn Tịt như ngầm bảo chú Lùn Tịt đừng tò mò quá như vậy.
Diễm trả lời chú Lùn Tịt :
- Diễm đi Sàigòn tìm việc làm !
- Như thế có gì mà Diễm buồn ? Đi làm việc đâu có buồn !...
Chú Lùn Tịt gọi tên cô gái ngọt xớt :
- Dạ ! Thưa anh, đi làm việc đâu có buồn, nhưng từ nhỏ chí lớn, Diễm ở Đà Lạt, Diễm nghĩ tìm việc ở Sàigòn dễ lắm, Diễm mới đi Sàigòn... Và bây giờ Diễm sợ...
Giọng nói hết sức êm ái từ từ rót vào tai chú Lùn Tịt. Cô gái ngừng nói, đôi gò má đỏ hồng vì xúc động.
- Tôi đã hiểu Diễm rồi ! Nhưng, tại sao Diễm lại đi Sài Gòn tìm việc ? Diễm ở với ba má có vui không ?
Cô gái thì thầm chỉ vừa đủ cho chú Lùn Tịt nghe :
- Diễm đâu còn ai là thân thích nữa, không cha, không mẹ, không bạn bè, không có ai thương Diễm hết !
Hai dòng lệ từ từ chảy dài trên đôi gò má hồng hồng của cô gái.
Chú Lùn Tịt quýnh lên :
- Trời ! Nàng khóc ! Bông hoa nhỏ bé khóc !
Chú quay sang Nguyễn Bít :
- Tôi nghe anh nói lúc này anh mệt đánh máy không được, tại sao anh không mời cô này làm thư ký ! Cô này đáng thương lắm ! Mình cần phải giúp cô ấy ! Tôi biết anh tốt lắm ! Luôn luôn tốt với những người nghèo, cô thế, nhất là đối với những cô gái !
Trong khi chú Lùn Tịt nói, cô gái ngó Nguyễn Bít có vẻ hết sức khẩn cầu. Nguyễn Bít do dự :
- Tôi cũng cần một thư ký giúp đỡ tôi… nhưng…
Chú Lùn Tịt dồn Nguyễn Bít vào ngõ bí :
- Hay quá ! Anh Nguyễn Bít đã nhận rồi ! Cô Diễm cám ơn đi ! Anh Nguyễn Bít tuy hơi khó tánh, nhưng tốt lắm ! Anh ấy luôn luôn có quả tim bằng vàng !
- Khoan đã, anh Tịt ! Để tôi suy nghĩ đã chứ !
- Có gì mà anh phải suy nghĩ ! Anh dễ gì tìm được một cô thư ký xinh và dễ thương như cô Diễm!
Nguyễn Bít càu nhàu :
- Điều đó không quan trọng ! Điều quan trọng là cô ấy có biết đánh máy không ?
Vừa nghe Nguyễn Bít nói xong, Diễm gật đầu :
- Dạ ! Diễm biết...
- Biết tốc ký ?
- Dạ biết !
- Hừm ! Hừm !
- Cô Diễm đừng ngạc nhiên, anh Nguyễn Bít có thói quen thường nói "hừm ! hừm !" trước khi chấp thuận một điều gì !
- Hừm ! Hừm ! Xin lỗi cô Diễm, cô có giấy tờ đủ không ? Cô nên nhớ là phải sống ở vùng ngoại ô Sàigòn, ở một nơi mà chủ tôi có một chuồng ngựa nổi tiếng với ba chúng tôi : Anh Tịt, Đình và tôi.
Cô gái vẫn còn có vẻ buồn.
- Dạ ! Thưa ông, nếu được ông nhận làm thư ký thì còn gì bằng, Diễm thích quá !
Nguyễn Bít nói :
- Vậy cô hãy theo chúng tôi !
Thấy đã thành công, chú Lùn Tịt dỗ Diễm :
- Thôi ! Cô Diễm đừng khóc nữa ! Khóc xấu lắm, cười đẹp hơn ! Khi cô cười, cô sẽ đẹp như con Thần Mã của tôi vậy !
- Thần Mã có phải là con ngựa thần không, hả anh ?
- Phải !
- Anh có một con ngựa ?
- Con ngựa đó dũng mãnh lắm, còn tôi, tuy lùn, nhưng tôi là một nài ngựa số một. Chắc cô không ngờ cô đang đi với một nhân vật quan trọng như tôi ?
Trong lúc chú Lùn Tịt khoe khoang với cô gái, Nguyễn Bít Và Đình nhìn chú có vẻ khó chịu. Hai người không bằng lòng về thái độ của chú.
- Ôi chao ! Thích quá ! Anh có một con ngựa giỏi, anh là một nài ngựa số một. Chắc anh đã đoạt được nhiều giải lắm ?
- Đến bây giờ thì tôi chưa đoạt được giải thưởng nào hết, nhưng trong một tháng nữa, tôi sẽ đoạt giải độc nhất vô nhị…
- Giải nào ?
- Giải vĩ đại "Rồng Vàng Việt Nam", thưa cô Diễm !
Cô gái mỉm cười rất dễ thương, khẽ nghiêng đầu và nói :
- Anh Tịt giỏi quá ! Diễm không ngờ được quen một nhân vật quan trọng như anh. Diễm xin cầu chúc anh được toại nguyện !
Cô gái nhìn chú Lùn Tịt như thôi miên. Trong lúc chú Lùn Tịt ngất ngây, thì cô gái suy nghĩ :
"Anh Lùn này hiện chỉ cân nặng độ ba mươi ký là cùng, mình sẽ trở thành bạn thân của hắn ta, mình sẽ cố dụ hắn ta ăn nhiều như con bò. Nhất định trong một tháng nữa, hắn sẽ mập thêm mười ký. Lúc đó Thần Mã sẽ không thể nào mang được một trọng lượng như thế để về đến mức".
*
Chuồng ngựa và bãi tập ngựa của ông Hoàng Tuấn ở Sàigòn chiếm một vùng đất bao la...
Chú Lùn Tịt, Nguyễn Bít và Đình đưa Thần Mã và cô gái về đó. Tô Bốt đã trở thành nài ngựa tầm thường chỉ coi sóc các con ngựa khác của ông Hoàng Tuấn. Còn chú Lùn Tịt thì đặc trách có một Thần Mã mà thôi. Cô gái tên Diễm làm việc ngay dưới quyền của Nguyễn Bít.
Khi chú Lùn Tịt vừa leo lên Thần Mã, cô Diễm đã đón chú từ bao giờ... Cái nhìn của Diễm làm chú Lùn Tịt rung động cả tâm can, bao nhiêu mệt nhọc trong người chú đều tiêu tan cả.
Chú Lùn Tịt thường tự mãn :
- Làm điều thiện bao giờ cũng tốt và có lý cả ! Nhờ mình mà cô gái có việc làm và nơi ở bảo đảm !
Và, mỗi buổi tối, khi ánh đèn phòng riêng của Diễm vừa tắt, chú Lùn Tịt đều nghĩ : "Nàng đã ngủ yên lành như một nàng tiên". Nhưng trái với điều chú Lùn Tịt nghĩ, khi vừa tắt ngọn đèn ngủ để mọi người tưởng mình ngủ rồi, Diễm ngồi chờ đợi tiếng huýt sáo cao vút. Khi nghe được tiếng huýt sáo, cô gái bước nhẹ ra khỏi phòng đi ra ngoài gặp Tô Bốt. Cả hai ngồi trên đệm cỏ.
Tô Bốt hỏi Diễm :
- Sao ? Công việc tiến hành đến đâu rồi ?
- Tôi đã thu phục được hoàn toàn tên lùn rồi !
- Này ! Ngày mai tôi sẽ giả bộ bạc đãi cô trước mặt nó để nó binh cô. Như thế cô lại càng dễ hành động hơn ! Mình đóng kịch mà !
Sáng hôm sau, như thường lệ, chú Lùn Tịt cỡi Thần Mã chạy dợt vòng quanh bãi tập. Thình lình, chú nghe tiếng la thất thanh :
- Không, không, buông tôi ra !
Chú Lùn Tịt quay lại :
- Cái gì vậy ? A !
Chú thấy Tô Bốt đang nắm chặt tay của cô Diễm. Cô Diễm đang cố gắng vùng vẫy nhưng vô hiệu. Chú liền quay trở lại... Trong lúc đó Đình nghe tiếng la cũng chạy tới.
Chú Lùn Tịt nổi giận nói với Tô Bốt :
- Anh làm gì vậy ? Anh buông cô Diễm ra, nếu không anh biết tay tôi !
Tô Bốt không đếm xỉa tới chú Lùn Tịt, hắn ta nói hằn học với cô gái :
- Chỗ của cô là ở văn phòng chứ đâu phải ở đây… Tại sao tôi thấy cô lảng vảng ở chuồng ngựa hoài vậy ?
Nói xong, Tô Bốt xoay mạnh tay cô gái rồi buông ra làm cô gái té nhào xuống đất.
Diễm ôm mặt khóc nức nở.
Tô Bốt quăng điếu thuốc đang hút dở xuống đất, lấy chân nghiền nát rồi nói với hai chú cháu Đình:
- Chuyện này là chuyện của tôi, phận sự của tôi. Các anh xen vô làm chi vậy ?
Chú Lùn nói chắc nịch :
- Xen vô chứ ! Xen vô để binh vực một nạn nhân yếu đuối, ngây thơ trước sự giận dữ của một kẻ vũ phu !
- Được ! Vì hiện tại anh là xếp nơi đây… Cô này đã đến đây thay vì ở văn phòng làm việc… rồi ông chủ Hoàng Tuấn sẽ nói sao ? Anh biết không, ông chủ không bao giờ thích những cô gái lười biếng như cô này. Này cô ! Chắc cô biết Tô Bốt chứ ? Dù sao, Tô Bốt vẫn là người thân tín của ông chủ !
- Hu ! Hu ! Hu ! – Cô gái khóc nức nở.
Chú Lùn Tịt và Đình an ủi cô gái :
- Cô nín đi cô ! Tô Bốt là người có ra gì đâu, cô để ý đến hắn ta làm chi cho mệt !
- Dạ !
- Tô Bốt là một người vũ phu !
- Dạ !
- Cô không phải sợ gì hắn ta hết, có chúng tôi bảo vệ cô !
- Cám ơn anh và em Đình rất nhiều !
- Có gì đâu cô ! Đó là bổn phận mà !
Cô gái nói có vẻ cảm động :
- Cám ơn anh thật nhiều ! Nhưng…
Cô gái bỗng hạ thấp giọng có vẻ thật tha thiết :
- Nhưng Diễm thấy dường như anh không được khỏe ? Diễm lo lắm !
Chú Lùn Tịt đỏ mặt sung sướng vì được một cô gái săn sóc :
- Tại sao cô thấy tôi không được khỏe ?
- Diễm thấy anh xanh thật là xanh. Diễm thấy đôi mắt anh thâm quầng !
Chú Lùn Tịt nói điềm tĩnh :
- Cám ơn cô ! Không có gì đâu cô ? Đó chỉ là do đói mà thôi !
- Trời ơi l Anh nói gì lạ vậy ? Đói hả ? Diễm không thể ngờ là ông Hoàng Tuấn bắt anh làm việc cực khổ như vậy lại nỡ bỏ anh đói.
Chú Lùn Tịt lắc đầu cười :
- Không ! Cô lầm rồi ! Ông Hoàng Tuấn đâu có bỏ đói tôi. Tôi muốn gì ông cho nấy, cô à.
- Nhưng tại sao anh nói vì đói ?
- Đó là vì tôi phải ăn ít để khỏi lên cân, giống như các cô nhịn ăn để giữ eo vậy đó.
- Anh nói Diễm chả hiểu gì cả ! Tại sao anh không muốn mập ?
- Bởi vì Thần Mã là con ngựa lạ thường nhất thế giới, nó không chịu mang một kỵ mã nặng ký... Vì thế tôi phải giữ ốm để đạt được chiến thắng trong ba cuộc đua tranh giải Rồng Vàng Việt Nam...
- Nhưng tại sao ông Tô Bốt lại mập ? Ông cũng là một nài ngựa mà !
- Bởi vì ông Tô Bốt không có cỡi Thần Mã ! Thôi, xin cô Diễm cảm phiền, xin cô đừng nghĩ đến điều đó nữa, xin cô trở về văn phòng làm việc ngay kẻo ông Nguyễn Bít giận thì phiền lắm.
Buổi tối hôm đó, Tô Bốt gặp cô Diễm vừa ra khỏi phòng, tay đang cầm một ly kem dâu ngon lành. Vừa thấy Tô Bốt, cô gái nói nhỏ :
- Tôi bắt đầu cho thằng lùn mập đây nè !
Tô Bốt mừng rỡ :
- Hoan hô ! Tôi tin tưởng nơi cô !
Cô gái tiến tới gõ cửa phòng chú Lùn Tịt :
- Ôi chao ! Cô đến thăm tôi hả ?
Chú Lùn Tịt cố gắng tạo nét duyên dáng trước mặt cô gái. Nhưng chú lại cảm thấy ngỡ ngàng mắc cỡ ngay vì chú đang sắp ăn cơm tối. Bữa ăn tối đang nằm trên bàn : chỉ có một khúc bánh mì khô với một nhúm đường !
Cô gái thì thầm :
- Diễm đến đây để...
Chợt thấy khúc bánh mì với tí đường, cô gái la lên có vẻ giận dữ :
- Trời ơi ! Anh ăn uống như thế này à ?
- Đâu có ! Tôi còn uống trà tàu nữa ! Nhưng để ý chuyện ăn uống làm chi cô, mình nói chuyện khác vui hơn !
Chờ chú Lùn Tịt nói xong, cô gái để ly kem vào tay chú và nói :
- Vì thế Diễm muốn đem thức ăn đến cho anh... Xin anh tha lỗi, Diễm muốn mời anh dùng một ly kem dâu, ngọt và bùi lắm ! Anh dùng đi anh, không có gì nguy hiểm đâu ! Thấy anh ăn Diễm mới yên lòng !
- Cô để chút nữa tôi ăn !
Chú Lùn Tịt tính chờ cô gái đi rồi chú sẽ đưa ly kem cho Đình ăn. Nhưng cô gái lại không bằng lòng :
- Diễm muốn anh ăn ngay bây giờ cơ !
Từ chối không được, chú Lùn Tịt đành phải miễn cưỡng ăn hết ly kem dâu. Ăn xong chú nói :
- Về sau cô đừng cho tôi ăn nữa nghe !
- Anh ơi ! Anh yên chí, Diễm sẽ không mang kem cho anh ăn nữa đâu !
Cô gái đã giữ đúng lời hứa đó, vì hai ngày sau, khi chú Lùn Tịt đang sửa soạn dùng bữa ăn hết sức đạm bạc của mình, Diễm đã không mang kem cho chú ăn nữa mà mang cho chú một dĩa bánh ngọt thật ngon.
Thấy bánh ngọt, chú Lùn Tịt nuốt nước bọt ừng ực, nhưng cố nói có vẻ cứng rắn :
- Sao ? Cô không giữ đúng lời hứa à ? Chắc cô muốn tôi mập để tôi bị thất bại sao ?
Vừa nghe chú Lùn Tịt nói xong, cô gái bỗng khóc nức nở. Nước mắt giai nhân làm chú Lùn Tịt xiêu lòng. Chú nói run run :
- Xin lỗi cô ! Cô tốt quá mà tôi lại nỡ gán tiếng xấu cho cô.
Cô gái vừa khóc vừa nói :
- Anh lại nghi Diễm muốn anh thất bại trong khi Diễm lúc nào cũng muốn cho anh tất cả những gì Diễm có miễn là anh thành công ! Diễm đem bánh đến cho anh là vì Diễm không muốn thấy anh bị chết dần mòn vì ăn uống thiếu thốn không đủ chất bổ ! Diễm đã từng học y khoa nên Diễm hiểu rõ về cơ thể con người lắm. Diễm nhận thấy anh như một ngọn đèn dầu le lói sắp tắt.
- Trời ơi ! Cô nói tôi sắp chết hả ?
*
Chỉ còn một tháng nữa là cuộc đua ngựa vĩ đại bắt đầu. Cô Diễm gặp Tô Bốt ở nơi hẹn thường lệ.
- Sao ? Công việc trôi chảy chứ ?
- Có thể nói, kể từ giờ phút này, tôi đã chắc chắn thành công trăm phần trăm. Anh biết không, tôi đã tìm được đồng minh đắc lực trong công tác này.
- Ai vậy ?
- Đình !
- Đình ?
Tô Bốt ngạc nhiên trố mắt nhìn Diễm. Diễm cười :
- Tôi đã nói cho cậu Đình biết là tôi có kinh nghiệm dồi dào về thuốc nên tôi nhận thấy tên lùn chắc chắn thế nào cũng bị chết vì thiếu ăn. Anh sẽ thấy chiều nay tôi và Đình sẽ năn nỉ tên lùn chịu ăn một miếng bánh mì bơ và uống một ly sữa hột gà !
Tô Bốt khen ngợi Diễm :
- Cô giỏi quá ! Đúng là bà Lãm, chị cô, đã nói : Không ai chống cự lại cô nổi ! Thế tên Lùn có lên cân chưa ?
- Có lên một chút, kể từ ngày mai tôi sẽ cho tên Lùn ăn những món ăn thật bổ… để cuối tháng nó mập tròn như cái lu…
Mưa bắt đầu rơi nhè nhẹ. Hai kẻ âm mưu biến mất trong đêm đen.
Chú Lùn Tịt, Nguyễn Bít và Đình đưa Thần Mã và cô gái về đó. Tô Bốt đã trở thành nài ngựa tầm thường chỉ coi sóc các con ngựa khác của ông Hoàng Tuấn. Còn chú Lùn Tịt thì đặc trách có một Thần Mã mà thôi. Cô gái tên Diễm làm việc ngay dưới quyền của Nguyễn Bít.
Khi chú Lùn Tịt vừa leo lên Thần Mã, cô Diễm đã đón chú từ bao giờ... Cái nhìn của Diễm làm chú Lùn Tịt rung động cả tâm can, bao nhiêu mệt nhọc trong người chú đều tiêu tan cả.
Chú Lùn Tịt thường tự mãn :
- Làm điều thiện bao giờ cũng tốt và có lý cả ! Nhờ mình mà cô gái có việc làm và nơi ở bảo đảm !
Và, mỗi buổi tối, khi ánh đèn phòng riêng của Diễm vừa tắt, chú Lùn Tịt đều nghĩ : "Nàng đã ngủ yên lành như một nàng tiên". Nhưng trái với điều chú Lùn Tịt nghĩ, khi vừa tắt ngọn đèn ngủ để mọi người tưởng mình ngủ rồi, Diễm ngồi chờ đợi tiếng huýt sáo cao vút. Khi nghe được tiếng huýt sáo, cô gái bước nhẹ ra khỏi phòng đi ra ngoài gặp Tô Bốt. Cả hai ngồi trên đệm cỏ.
Tô Bốt hỏi Diễm :
- Sao ? Công việc tiến hành đến đâu rồi ?
- Tôi đã thu phục được hoàn toàn tên lùn rồi !
- Này ! Ngày mai tôi sẽ giả bộ bạc đãi cô trước mặt nó để nó binh cô. Như thế cô lại càng dễ hành động hơn ! Mình đóng kịch mà !
Sáng hôm sau, như thường lệ, chú Lùn Tịt cỡi Thần Mã chạy dợt vòng quanh bãi tập. Thình lình, chú nghe tiếng la thất thanh :
- Không, không, buông tôi ra !
Chú Lùn Tịt quay lại :
- Cái gì vậy ? A !
Chú thấy Tô Bốt đang nắm chặt tay của cô Diễm. Cô Diễm đang cố gắng vùng vẫy nhưng vô hiệu. Chú liền quay trở lại... Trong lúc đó Đình nghe tiếng la cũng chạy tới.
Chú Lùn Tịt nổi giận nói với Tô Bốt :
- Anh làm gì vậy ? Anh buông cô Diễm ra, nếu không anh biết tay tôi !
Tô Bốt không đếm xỉa tới chú Lùn Tịt, hắn ta nói hằn học với cô gái :
- Chỗ của cô là ở văn phòng chứ đâu phải ở đây… Tại sao tôi thấy cô lảng vảng ở chuồng ngựa hoài vậy ?
Nói xong, Tô Bốt xoay mạnh tay cô gái rồi buông ra làm cô gái té nhào xuống đất.
Diễm ôm mặt khóc nức nở.
Tô Bốt quăng điếu thuốc đang hút dở xuống đất, lấy chân nghiền nát rồi nói với hai chú cháu Đình:
- Chuyện này là chuyện của tôi, phận sự của tôi. Các anh xen vô làm chi vậy ?
Chú Lùn nói chắc nịch :
- Xen vô chứ ! Xen vô để binh vực một nạn nhân yếu đuối, ngây thơ trước sự giận dữ của một kẻ vũ phu !
- Được ! Vì hiện tại anh là xếp nơi đây… Cô này đã đến đây thay vì ở văn phòng làm việc… rồi ông chủ Hoàng Tuấn sẽ nói sao ? Anh biết không, ông chủ không bao giờ thích những cô gái lười biếng như cô này. Này cô ! Chắc cô biết Tô Bốt chứ ? Dù sao, Tô Bốt vẫn là người thân tín của ông chủ !
- Hu ! Hu ! Hu ! – Cô gái khóc nức nở.
Chú Lùn Tịt và Đình an ủi cô gái :
- Cô nín đi cô ! Tô Bốt là người có ra gì đâu, cô để ý đến hắn ta làm chi cho mệt !
- Dạ !
- Tô Bốt là một người vũ phu !
- Dạ !
- Cô không phải sợ gì hắn ta hết, có chúng tôi bảo vệ cô !
- Cám ơn anh và em Đình rất nhiều !
- Có gì đâu cô ! Đó là bổn phận mà !
Cô gái nói có vẻ cảm động :
- Cám ơn anh thật nhiều ! Nhưng…
Cô gái bỗng hạ thấp giọng có vẻ thật tha thiết :
- Nhưng Diễm thấy dường như anh không được khỏe ? Diễm lo lắm !
Chú Lùn Tịt đỏ mặt sung sướng vì được một cô gái săn sóc :
- Tại sao cô thấy tôi không được khỏe ?
- Diễm thấy anh xanh thật là xanh. Diễm thấy đôi mắt anh thâm quầng !
Chú Lùn Tịt nói điềm tĩnh :
- Cám ơn cô ! Không có gì đâu cô ? Đó chỉ là do đói mà thôi !
- Trời ơi l Anh nói gì lạ vậy ? Đói hả ? Diễm không thể ngờ là ông Hoàng Tuấn bắt anh làm việc cực khổ như vậy lại nỡ bỏ anh đói.
Chú Lùn Tịt lắc đầu cười :
- Không ! Cô lầm rồi ! Ông Hoàng Tuấn đâu có bỏ đói tôi. Tôi muốn gì ông cho nấy, cô à.
- Nhưng tại sao anh nói vì đói ?
- Đó là vì tôi phải ăn ít để khỏi lên cân, giống như các cô nhịn ăn để giữ eo vậy đó.
- Anh nói Diễm chả hiểu gì cả ! Tại sao anh không muốn mập ?
- Bởi vì Thần Mã là con ngựa lạ thường nhất thế giới, nó không chịu mang một kỵ mã nặng ký... Vì thế tôi phải giữ ốm để đạt được chiến thắng trong ba cuộc đua tranh giải Rồng Vàng Việt Nam...
- Nhưng tại sao ông Tô Bốt lại mập ? Ông cũng là một nài ngựa mà !
- Bởi vì ông Tô Bốt không có cỡi Thần Mã ! Thôi, xin cô Diễm cảm phiền, xin cô đừng nghĩ đến điều đó nữa, xin cô trở về văn phòng làm việc ngay kẻo ông Nguyễn Bít giận thì phiền lắm.
Buổi tối hôm đó, Tô Bốt gặp cô Diễm vừa ra khỏi phòng, tay đang cầm một ly kem dâu ngon lành. Vừa thấy Tô Bốt, cô gái nói nhỏ :
- Tôi bắt đầu cho thằng lùn mập đây nè !
Tô Bốt mừng rỡ :
- Hoan hô ! Tôi tin tưởng nơi cô !
Cô gái tiến tới gõ cửa phòng chú Lùn Tịt :
- Ôi chao ! Cô đến thăm tôi hả ?
Chú Lùn Tịt cố gắng tạo nét duyên dáng trước mặt cô gái. Nhưng chú lại cảm thấy ngỡ ngàng mắc cỡ ngay vì chú đang sắp ăn cơm tối. Bữa ăn tối đang nằm trên bàn : chỉ có một khúc bánh mì khô với một nhúm đường !
Cô gái thì thầm :
- Diễm đến đây để...
Chợt thấy khúc bánh mì với tí đường, cô gái la lên có vẻ giận dữ :
- Trời ơi ! Anh ăn uống như thế này à ?
- Đâu có ! Tôi còn uống trà tàu nữa ! Nhưng để ý chuyện ăn uống làm chi cô, mình nói chuyện khác vui hơn !
Chờ chú Lùn Tịt nói xong, cô gái để ly kem vào tay chú và nói :
- Vì thế Diễm muốn đem thức ăn đến cho anh... Xin anh tha lỗi, Diễm muốn mời anh dùng một ly kem dâu, ngọt và bùi lắm ! Anh dùng đi anh, không có gì nguy hiểm đâu ! Thấy anh ăn Diễm mới yên lòng !
- Cô để chút nữa tôi ăn !
Chú Lùn Tịt tính chờ cô gái đi rồi chú sẽ đưa ly kem cho Đình ăn. Nhưng cô gái lại không bằng lòng :
- Diễm muốn anh ăn ngay bây giờ cơ !
Từ chối không được, chú Lùn Tịt đành phải miễn cưỡng ăn hết ly kem dâu. Ăn xong chú nói :
- Về sau cô đừng cho tôi ăn nữa nghe !
- Anh ơi ! Anh yên chí, Diễm sẽ không mang kem cho anh ăn nữa đâu !
Cô gái đã giữ đúng lời hứa đó, vì hai ngày sau, khi chú Lùn Tịt đang sửa soạn dùng bữa ăn hết sức đạm bạc của mình, Diễm đã không mang kem cho chú ăn nữa mà mang cho chú một dĩa bánh ngọt thật ngon.
Thấy bánh ngọt, chú Lùn Tịt nuốt nước bọt ừng ực, nhưng cố nói có vẻ cứng rắn :
- Sao ? Cô không giữ đúng lời hứa à ? Chắc cô muốn tôi mập để tôi bị thất bại sao ?
Vừa nghe chú Lùn Tịt nói xong, cô gái bỗng khóc nức nở. Nước mắt giai nhân làm chú Lùn Tịt xiêu lòng. Chú nói run run :
- Xin lỗi cô ! Cô tốt quá mà tôi lại nỡ gán tiếng xấu cho cô.
Cô gái vừa khóc vừa nói :
- Anh lại nghi Diễm muốn anh thất bại trong khi Diễm lúc nào cũng muốn cho anh tất cả những gì Diễm có miễn là anh thành công ! Diễm đem bánh đến cho anh là vì Diễm không muốn thấy anh bị chết dần mòn vì ăn uống thiếu thốn không đủ chất bổ ! Diễm đã từng học y khoa nên Diễm hiểu rõ về cơ thể con người lắm. Diễm nhận thấy anh như một ngọn đèn dầu le lói sắp tắt.
- Trời ơi ! Cô nói tôi sắp chết hả ?
*
Chỉ còn một tháng nữa là cuộc đua ngựa vĩ đại bắt đầu. Cô Diễm gặp Tô Bốt ở nơi hẹn thường lệ.
- Sao ? Công việc trôi chảy chứ ?
- Có thể nói, kể từ giờ phút này, tôi đã chắc chắn thành công trăm phần trăm. Anh biết không, tôi đã tìm được đồng minh đắc lực trong công tác này.
- Ai vậy ?
- Đình !
- Đình ?
Tô Bốt ngạc nhiên trố mắt nhìn Diễm. Diễm cười :
- Tôi đã nói cho cậu Đình biết là tôi có kinh nghiệm dồi dào về thuốc nên tôi nhận thấy tên lùn chắc chắn thế nào cũng bị chết vì thiếu ăn. Anh sẽ thấy chiều nay tôi và Đình sẽ năn nỉ tên lùn chịu ăn một miếng bánh mì bơ và uống một ly sữa hột gà !
Tô Bốt khen ngợi Diễm :
- Cô giỏi quá ! Đúng là bà Lãm, chị cô, đã nói : Không ai chống cự lại cô nổi ! Thế tên Lùn có lên cân chưa ?
- Có lên một chút, kể từ ngày mai tôi sẽ cho tên Lùn ăn những món ăn thật bổ… để cuối tháng nó mập tròn như cái lu…
Mưa bắt đầu rơi nhè nhẹ. Hai kẻ âm mưu biến mất trong đêm đen.
*
Theo lời đề nghị của chú Lùn Tịt, ông Hoàng Tuấn đã cho một con ngựa cái vào ở chung với Thần Mã. Thần Mã đối xử rất dịu dàng với con ngựa cái này. Nhưng, kể từ lúc có cô thư ký Diễm vào làm việc trong văn phòng Nguyễn Bít, con ngựa cái nhận thấy Thần Mã luôn luôn có vẻ giận dữ sau mỗi lần tập dượt ngoài sân cỏ. Thần Mã chà chân nghiền nát lớp rơm trải trên đất. Một ngày nọ, vì muốn làm vừa lòng Thần Mã, con ngựa cái ngậm một ít cỏ khô đem đến cho Thần Mã nhưng Thần Mã đã quăng đám cỏ khô đó xuống đất. Sau vài giờ nghỉ ngơi, Thần Mã bớt giận dữ, có vẻ dịu lại, nhưng cặp mắt Thần Mã vẫn còn biểu lộ sự lo âu một điều gì. Đó là vì chú Lùn Tịt đã lên cân rõ ràng, dù Thần Mã có cảm tình với con người nhỏ con luôn luôn nói dịu dàng với nó, nó vẫn cảm thấy không thể nào mang nổi một trọng lượng càng lúc càng nặng.
Hễ mỗi lần chú Lùn Tịt muốn leo lên Thần Mã, Thần Mã hí vang rền và giữ điệu bộ sẽ quăng người kỵ mã xuống đất nếu người kỵ mã cứ leo lên. Thế mà chỉ còn hai mươi lăm ngày nữa là cuộc đua ngựa bắt đầu.
Chú Lùn Tịt đã biết rõ nguyên nhân tình trạng trên vì chú đã đi cân và thấy tăng lên được hai kí lô.
Chú liền đi vào phòng ăn. Cô Diễm và Đình đang chờ đợi chú để ăn cơm chiều. Khi vừa thấy chú vào, cả hai đưa cho chú một đĩa thịt bò bít tết thơm nồng.
Chú Lùn Tịt nắm lấy đĩa thịt bò quăng xuống đất bể tan tành. Chú nói giận dữ :
- Hai người đã làm tôi thất bại rồi !
Nói xong, chú Lùn Tịt quay lưng bỏ đi một nước.
Tối đến, chú Lùn Tịt cố gắng dùng lại bữa ăn kham khổ thường lệ, rồi chú đi ngủ, cố quên cái đói đang hoành hành. Nhưng, vì quá quen với các món ăn bổ dưỡng đầy rẫy, bao tử của chú Lùn Tịt chịu không nổi nên bắt đầu nổi loạn... Chú Lùn Tịt cố gắng quên lãng và tập trung ý nghĩ vào hai tên "Vân và Đình" mà bổn phận chú phải hy sinh cho hai đứa trẻ... Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, chú Lùn Tịt thấy bé Vân cầm cho chú một đĩa thịt bò xào thơm phức...
Chú ngồi dậy nhảy xuống giường... Bị cơn đói thúc đẩy dữ dội, chú chạy như bay vào phòng ăn... Chú thấy trên bàn đồ ăn ê hề ! Chú vồ lấy ăn ngấu nghiến !
Trong những ngày sau, ban ngày thì chú ăn kham khổ, nhưng ban đêm chú lại chạy vào nhà bếp ăn tất cả những gì còn lại... nào là thịt heo, thịt gà, thịt bò...
Chú ăn, ăn mãi...
Mỗi lần ăn xong, chú đi lững thững trở về phòng. Nếu lúc đó, chú quay trở lại, chắc chắn chú sẽ gặp cô gái Diễm đang mỉm cười tinh quái theo dõi chú...
Hễ mỗi lần chú Lùn Tịt muốn leo lên Thần Mã, Thần Mã hí vang rền và giữ điệu bộ sẽ quăng người kỵ mã xuống đất nếu người kỵ mã cứ leo lên. Thế mà chỉ còn hai mươi lăm ngày nữa là cuộc đua ngựa bắt đầu.
Chú Lùn Tịt đã biết rõ nguyên nhân tình trạng trên vì chú đã đi cân và thấy tăng lên được hai kí lô.
Chú liền đi vào phòng ăn. Cô Diễm và Đình đang chờ đợi chú để ăn cơm chiều. Khi vừa thấy chú vào, cả hai đưa cho chú một đĩa thịt bò bít tết thơm nồng.
Chú Lùn Tịt nắm lấy đĩa thịt bò quăng xuống đất bể tan tành. Chú nói giận dữ :
- Hai người đã làm tôi thất bại rồi !
Nói xong, chú Lùn Tịt quay lưng bỏ đi một nước.
Tối đến, chú Lùn Tịt cố gắng dùng lại bữa ăn kham khổ thường lệ, rồi chú đi ngủ, cố quên cái đói đang hoành hành. Nhưng, vì quá quen với các món ăn bổ dưỡng đầy rẫy, bao tử của chú Lùn Tịt chịu không nổi nên bắt đầu nổi loạn... Chú Lùn Tịt cố gắng quên lãng và tập trung ý nghĩ vào hai tên "Vân và Đình" mà bổn phận chú phải hy sinh cho hai đứa trẻ... Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, chú Lùn Tịt thấy bé Vân cầm cho chú một đĩa thịt bò xào thơm phức...
Chú ngồi dậy nhảy xuống giường... Bị cơn đói thúc đẩy dữ dội, chú chạy như bay vào phòng ăn... Chú thấy trên bàn đồ ăn ê hề ! Chú vồ lấy ăn ngấu nghiến !
Trong những ngày sau, ban ngày thì chú ăn kham khổ, nhưng ban đêm chú lại chạy vào nhà bếp ăn tất cả những gì còn lại... nào là thịt heo, thịt gà, thịt bò...
Chú ăn, ăn mãi...
Mỗi lần ăn xong, chú đi lững thững trở về phòng. Nếu lúc đó, chú quay trở lại, chắc chắn chú sẽ gặp cô gái Diễm đang mỉm cười tinh quái theo dõi chú...
*
Chú Lùn Tịt đã lên được bốn ký lô ! Vì thế Thần Mã càng ngày càng có vẻ thù hằn chú chớ không còn mến chú như lúc trước nữa. Chú Lùn âm thầm chịu đựng nỗi đau khổ thầm kín của mình. Mỗi lần gặp chú, cô Diễm đều làm bộ ái ngại nhìn chú :
- Diễm nói anh hoài, anh không chịu nghe Diễm gì hết ! Anh ăn như thế nhất định sẽ chết cho coi !
Chú Lùn Tịt yên chí không ai biết chú đêm đêm xuống bếp ăn vụng. Chú đã giấu kỹ điều này cho đến một ngày chú và Đình đi thăm bà Liên Hương và Vân.
Nhìn nét mặt ngây thơ của Vân, nhớ lại trách nhiệm của mình, chú Lùn Tịt cảm thấy hối hận tột cùng. Chú đã cố ăn và đã bị mập, như thế làm sao chú điều khiển được Thần Mã trong cuộc đua vĩ đại tới được ! Thần Mã chỉ bằng lòng những người kỵ mã cân nặng bằng một đứa bé mười tuổi mà thôi !
Chú Lùn Tịt buột miệng :
- Chú xin lỗi cháu !
Đình và bà Liên Hương ngạc nhiên :
- Chú xin lỗi gì ?
Chú Lùn Tịt cúi đầu xấu hổ :
- Xin lỗi vì đã cố ăn ! Tôi đã tự hại tôi về tội tham ăn !
Đình la to :
- Chú đâu có tham ăn ! Cháu năn nỉ quá mà chú đâu có chịu ăn ! Chú nói gì kỳ vậy ?
Bà Liên Hương điềm tĩnh :
- Chú có thể cho tôi biết điều gì làm chú lo quá vậy ?
Chú Lùn Tịt tự thú :
- Chắc bà đã biết, Thần Mã chỉ bằng lòng những người cỡi cân nặng bằng một đứa bé mười tuổi thôi. Vì thế tôi phải ăn thật ít để giữ ốm cho được đúng điều kiện đòi hỏi của Thần Mã. Cháu Đình và cô Diễm đã cố mời tôi ăn đồ bổ để tôi khỏi chết, nhưng tôi đã từ chối vì tôi quyết định phải thắng cuộc đua ngựa tới đây để đoạt được ba chục triệu dành nuôi cháu Vân ăn học. Nhưng, thưa bà ! Tôi chỉ làm anh hùng được ban ngày mà thôi, còn ban đêm tôi đã lén ra bếp ăn vụng tất cả những gì còn lại. Vì thế, tôi đã bị mập lên mấy kí và Thần Mã đã không chịu tôi nữa... Chỉ còn mười ngày nữa là cuộc đua bắt đầu, thế mà tôi vẫn chưa điều khiển được Thần Mã…
Im lặng nặng nề...
Tuy nhiên Đình đã binh vực chú Lùn Tịt dù Đình đã ngạc nhiên trước lời tự thú của chú :
- Thưa bà ! Chú Lùn Tịt đang thời kỳ dưỡng bịnh. Nếu chú cứ phải ăn thiếu thốn thì chú sẽ bị yếu dần và như thế rất nguy hiểm cho tính mạng của chú. Chính cô Diễm từng học y khoa đã nói với cháu như thế !
- Chúng ta hãy đến vườn hoa kia, nói chuyện dễ hơn – Bà Liên Hương đề nghị.
Cả bốn người tiến vào bên trong vườn hoa. Bà Liên Hương và chú Lùn Tịt ngồi trên một ghế đá, còn hai anh em Đình, Vân đi dạo nhìn hoa nở rực rỡ đủ màu sắc trong vườn.
Bà Liên Hương nói với chú Lùn Tịt :
- Anh Tịt ! Nếu tôi bằng tuổi Đình, cái tuổi thật đẹp đó, tôi sẽ nói với anh : "Những điều anh đã làm chả có gì quan trọng cả. Vấn đề chính là anh phục hồi sức khỏe và mập mạp khỏe mạnh… Dù mất việc, anh vẫn tìm được việc khác dễ dàng !" Nhưng theo tôi và chắc anh cũng đồng ý với tôi là dịp may anh gặp rất hiếm có và số tiền ba chục triệu dễ gì một đời người tìm được ! Vậy, anh phải cần tung ra hết mọi cố gắng để đạt cho được gia tài mà ông Hoàng Tuấn hứa cho anh đó. Anh đừng để gia tài đó bay mất ! Tôi cũng xin cho anh biết là bé Vân thông minh và có nhiều triển vọng lắm.
- Đình cũng vậy ! Đình cũng thông minh. Đình có thể trở nên một họa sĩ tài ba nếu tôi có tiền cho Đình vào học trường Mỹ Thuật…
- Vậy thì anh hãy cố gắng đoạt giải đua ngựa vĩ đại đó… Đó là vì hai đứa bé mồ côi mà định mạng đã giao phó trọn cuộc đời cho anh và anh đã thương chúng như con.
Chú Lùn Tịt gật đầu :
- Thưa bà ! Bà có lý lắm ! Nhưng làm thế nào tôi ốm được nhiều kí trong mười ngày ? Bà có biết phương pháp gì chỉ giúp tôi không ? Tôi xin bà cho tôi ý kiến...
- Tôi chỉ anh một phương pháp thành công chắc chắn : anh hãy tắm hơi mỗi ngày một giờ rồi đi bộ thật lâu...
- Bà có chắc chắn tôi ốm đi không ?
- Chắc chắn trăm phần trăm ! Nhưng, tôi sợ anh bị bệnh phổi tái lại…
- Thưa bà, tôi không sợ ! Tôi muốn chiến thắng… Thần Mã muôn năm ! Apollo cút đi !
Bà Liên Hương, chú Lùn Tịt và hai anh em Đình, Vân vào nghĩa trang viếng mộ. Bà Liên Hương mua hoa và nhang đèn đặt trước mộ của bà Lưu thị Tính, mẹ của hai anh em Đình, Vân.
Đứng nghiêm trang trước mộ mẹ, Vân nói to :
- Thưa má ! Con hứa với má là con sẽ không bao giờ nói dối !
Đình tiếp theo, giọng run run cảm động :
- Còn con ! Con xin hứa với má là con sẽ trong sạch, ngay thẳng, thật thà suốt đời !
Về phần chú Lùn Tịt, chú đặt trên mộ một nhánh hoa rồi nói :
- Thưa bà ! Tôi sẽ không ăn trộm, không bao giờ ăn trộm nữa !
Bà Liên Hương đứng yên lặng nhìn cảnh tượng vô cùng cảm động đang diễn ra trước mặt : hai đứa bé mồ côi và người chú lạ lùng vừa khóc vừa hứa trước mộ người chết.
Thăm mộ xong xuôi, bà Liên Hương nói với chú Lùn Tịt :
- Tôi và bé Vân sẽ đến trường đua Phú Thọ xem cuộc đua vĩ đại sắp đến. Cố lên nghe anh Tịt ! Chiến thắng nhất định sẽ về anh !
- Dạ ! Dạ ! Chào bà ! Chào cháu Vân nhé ! Bà sẽ thấy tôi cỡi một con ngựa trắng vĩ đại nhất và chạy hàng đầu !
Vài ngày sau, chú Lùn Tịt gửi thư cho bà Liên Hương :
"… Phương pìáp của bà chỉ tôi rất có hiệu nghiệm ! Tôi đã ốm bớt hai kí lô và Thần Mã đã bắt đầu hiền hòa với tôi trở lại. Hôm qua, khi cỡi Thần Mã ở trường đua Phú Thọ, Thần Mã chỉ quăng tôi té xuống đất có một lần thôi. Tôi đã thấy Apollo, địch thủ của Thần Mã rồi. Apollo cũng đẹp nhưng vẫn thua Thần Mã của tôi. Thưa bà ! Thể lệ cuộc đua tranh giải Rồng Vàng Việt Nam như sau : Cuộc đua sẽ thực hiện ba lần, con ngựa nào đoạt giải nhất một lượt cả ba lần sẽ đoạt giải.
Tôi sẽ mất thêm hai kí lô nữa và như thế nhất định tôi sẽ đoạt giải. Vì hàng ngày phải đi tắm hơi để làm ốm bớt, mọi người đã nhìn tôi như điên cuồng. Cô Diễm đã theo tôi đến tận phỏng tắm hơi và cản tôi : "Diễm đã nói với anh là Diễm có học y khoa, nếu anh cứ giữ tình trạng này mãi, anh sẽ chết trước chủ nhật". Cô Diễm đã làm tôi hết sức cảm động vì tình thương cô đối với tôi, cả ông Tô Bốt nữa. Ông ấy dù ghét tôi, vẫn phụ với cô Diễm yêu cầu tôi ăn cho khỏi chết !!!".
"… Tô Bốt phụ với cô Diễm…. " Bà Liên Hương lập lại câu đó… Nhưng Tô Bốt đã từng ghét chú Tịt ! Tại sao ông đó lại kết hợp với cô gái trẻ đẹp đó ? Cô gái đó có thương anh Lùn thật không ?
Suy nghĩ giây lâu, bà Liên Hương nhận thấy cô gái đó hành động có vẻ mưu mô mờ ám… Đúng rồi ! Chính cô ấy đã không cho chú Lùn Tịt ăn kham khổ, bây giờ cô ấy lại cấm chú ấy đi tắm hơi... Phải chăng Tô Bốt và cô Diễm là đồng lõa ? Thái độ của cô gái ấy rất khả nghi !
Bà Liên Hương vội chạy ra nhà bưu điện đánh cho chú Lùn Tịt một bức điện tín : "Anh Tịt coi chừng cô Diễm âm mưu với Tô Bốt hại anh."
Bà Liên Hương nhận ngay được bức điện tín trả lời :
"Cô Diễm tốt lắm, không có gì khả nghi cả – Stop – Tô Bốt đáng ghét – Stop – Tịt và Đình ".
- Diễm nói anh hoài, anh không chịu nghe Diễm gì hết ! Anh ăn như thế nhất định sẽ chết cho coi !
Chú Lùn Tịt yên chí không ai biết chú đêm đêm xuống bếp ăn vụng. Chú đã giấu kỹ điều này cho đến một ngày chú và Đình đi thăm bà Liên Hương và Vân.
Nhìn nét mặt ngây thơ của Vân, nhớ lại trách nhiệm của mình, chú Lùn Tịt cảm thấy hối hận tột cùng. Chú đã cố ăn và đã bị mập, như thế làm sao chú điều khiển được Thần Mã trong cuộc đua vĩ đại tới được ! Thần Mã chỉ bằng lòng những người kỵ mã cân nặng bằng một đứa bé mười tuổi mà thôi !
Chú Lùn Tịt buột miệng :
- Chú xin lỗi cháu !
Đình và bà Liên Hương ngạc nhiên :
- Chú xin lỗi gì ?
Chú Lùn Tịt cúi đầu xấu hổ :
- Xin lỗi vì đã cố ăn ! Tôi đã tự hại tôi về tội tham ăn !
Đình la to :
- Chú đâu có tham ăn ! Cháu năn nỉ quá mà chú đâu có chịu ăn ! Chú nói gì kỳ vậy ?
Bà Liên Hương điềm tĩnh :
- Chú có thể cho tôi biết điều gì làm chú lo quá vậy ?
Chú Lùn Tịt tự thú :
- Chắc bà đã biết, Thần Mã chỉ bằng lòng những người cỡi cân nặng bằng một đứa bé mười tuổi thôi. Vì thế tôi phải ăn thật ít để giữ ốm cho được đúng điều kiện đòi hỏi của Thần Mã. Cháu Đình và cô Diễm đã cố mời tôi ăn đồ bổ để tôi khỏi chết, nhưng tôi đã từ chối vì tôi quyết định phải thắng cuộc đua ngựa tới đây để đoạt được ba chục triệu dành nuôi cháu Vân ăn học. Nhưng, thưa bà ! Tôi chỉ làm anh hùng được ban ngày mà thôi, còn ban đêm tôi đã lén ra bếp ăn vụng tất cả những gì còn lại. Vì thế, tôi đã bị mập lên mấy kí và Thần Mã đã không chịu tôi nữa... Chỉ còn mười ngày nữa là cuộc đua bắt đầu, thế mà tôi vẫn chưa điều khiển được Thần Mã…
Im lặng nặng nề...
Tuy nhiên Đình đã binh vực chú Lùn Tịt dù Đình đã ngạc nhiên trước lời tự thú của chú :
- Thưa bà ! Chú Lùn Tịt đang thời kỳ dưỡng bịnh. Nếu chú cứ phải ăn thiếu thốn thì chú sẽ bị yếu dần và như thế rất nguy hiểm cho tính mạng của chú. Chính cô Diễm từng học y khoa đã nói với cháu như thế !
- Chúng ta hãy đến vườn hoa kia, nói chuyện dễ hơn – Bà Liên Hương đề nghị.
Cả bốn người tiến vào bên trong vườn hoa. Bà Liên Hương và chú Lùn Tịt ngồi trên một ghế đá, còn hai anh em Đình, Vân đi dạo nhìn hoa nở rực rỡ đủ màu sắc trong vườn.
Bà Liên Hương nói với chú Lùn Tịt :
- Anh Tịt ! Nếu tôi bằng tuổi Đình, cái tuổi thật đẹp đó, tôi sẽ nói với anh : "Những điều anh đã làm chả có gì quan trọng cả. Vấn đề chính là anh phục hồi sức khỏe và mập mạp khỏe mạnh… Dù mất việc, anh vẫn tìm được việc khác dễ dàng !" Nhưng theo tôi và chắc anh cũng đồng ý với tôi là dịp may anh gặp rất hiếm có và số tiền ba chục triệu dễ gì một đời người tìm được ! Vậy, anh phải cần tung ra hết mọi cố gắng để đạt cho được gia tài mà ông Hoàng Tuấn hứa cho anh đó. Anh đừng để gia tài đó bay mất ! Tôi cũng xin cho anh biết là bé Vân thông minh và có nhiều triển vọng lắm.
- Đình cũng vậy ! Đình cũng thông minh. Đình có thể trở nên một họa sĩ tài ba nếu tôi có tiền cho Đình vào học trường Mỹ Thuật…
- Vậy thì anh hãy cố gắng đoạt giải đua ngựa vĩ đại đó… Đó là vì hai đứa bé mồ côi mà định mạng đã giao phó trọn cuộc đời cho anh và anh đã thương chúng như con.
Chú Lùn Tịt gật đầu :
- Thưa bà ! Bà có lý lắm ! Nhưng làm thế nào tôi ốm được nhiều kí trong mười ngày ? Bà có biết phương pháp gì chỉ giúp tôi không ? Tôi xin bà cho tôi ý kiến...
- Tôi chỉ anh một phương pháp thành công chắc chắn : anh hãy tắm hơi mỗi ngày một giờ rồi đi bộ thật lâu...
- Bà có chắc chắn tôi ốm đi không ?
- Chắc chắn trăm phần trăm ! Nhưng, tôi sợ anh bị bệnh phổi tái lại…
- Thưa bà, tôi không sợ ! Tôi muốn chiến thắng… Thần Mã muôn năm ! Apollo cút đi !
Bà Liên Hương, chú Lùn Tịt và hai anh em Đình, Vân vào nghĩa trang viếng mộ. Bà Liên Hương mua hoa và nhang đèn đặt trước mộ của bà Lưu thị Tính, mẹ của hai anh em Đình, Vân.
Đứng nghiêm trang trước mộ mẹ, Vân nói to :
- Thưa má ! Con hứa với má là con sẽ không bao giờ nói dối !
Đình tiếp theo, giọng run run cảm động :
- Còn con ! Con xin hứa với má là con sẽ trong sạch, ngay thẳng, thật thà suốt đời !
Về phần chú Lùn Tịt, chú đặt trên mộ một nhánh hoa rồi nói :
- Thưa bà ! Tôi sẽ không ăn trộm, không bao giờ ăn trộm nữa !
Bà Liên Hương đứng yên lặng nhìn cảnh tượng vô cùng cảm động đang diễn ra trước mặt : hai đứa bé mồ côi và người chú lạ lùng vừa khóc vừa hứa trước mộ người chết.
Thăm mộ xong xuôi, bà Liên Hương nói với chú Lùn Tịt :
- Tôi và bé Vân sẽ đến trường đua Phú Thọ xem cuộc đua vĩ đại sắp đến. Cố lên nghe anh Tịt ! Chiến thắng nhất định sẽ về anh !
- Dạ ! Dạ ! Chào bà ! Chào cháu Vân nhé ! Bà sẽ thấy tôi cỡi một con ngựa trắng vĩ đại nhất và chạy hàng đầu !
Vài ngày sau, chú Lùn Tịt gửi thư cho bà Liên Hương :
"… Phương pìáp của bà chỉ tôi rất có hiệu nghiệm ! Tôi đã ốm bớt hai kí lô và Thần Mã đã bắt đầu hiền hòa với tôi trở lại. Hôm qua, khi cỡi Thần Mã ở trường đua Phú Thọ, Thần Mã chỉ quăng tôi té xuống đất có một lần thôi. Tôi đã thấy Apollo, địch thủ của Thần Mã rồi. Apollo cũng đẹp nhưng vẫn thua Thần Mã của tôi. Thưa bà ! Thể lệ cuộc đua tranh giải Rồng Vàng Việt Nam như sau : Cuộc đua sẽ thực hiện ba lần, con ngựa nào đoạt giải nhất một lượt cả ba lần sẽ đoạt giải.
Tôi sẽ mất thêm hai kí lô nữa và như thế nhất định tôi sẽ đoạt giải. Vì hàng ngày phải đi tắm hơi để làm ốm bớt, mọi người đã nhìn tôi như điên cuồng. Cô Diễm đã theo tôi đến tận phỏng tắm hơi và cản tôi : "Diễm đã nói với anh là Diễm có học y khoa, nếu anh cứ giữ tình trạng này mãi, anh sẽ chết trước chủ nhật". Cô Diễm đã làm tôi hết sức cảm động vì tình thương cô đối với tôi, cả ông Tô Bốt nữa. Ông ấy dù ghét tôi, vẫn phụ với cô Diễm yêu cầu tôi ăn cho khỏi chết !!!".
"… Tô Bốt phụ với cô Diễm…. " Bà Liên Hương lập lại câu đó… Nhưng Tô Bốt đã từng ghét chú Tịt ! Tại sao ông đó lại kết hợp với cô gái trẻ đẹp đó ? Cô gái đó có thương anh Lùn thật không ?
Suy nghĩ giây lâu, bà Liên Hương nhận thấy cô gái đó hành động có vẻ mưu mô mờ ám… Đúng rồi ! Chính cô ấy đã không cho chú Lùn Tịt ăn kham khổ, bây giờ cô ấy lại cấm chú ấy đi tắm hơi... Phải chăng Tô Bốt và cô Diễm là đồng lõa ? Thái độ của cô gái ấy rất khả nghi !
Bà Liên Hương vội chạy ra nhà bưu điện đánh cho chú Lùn Tịt một bức điện tín : "Anh Tịt coi chừng cô Diễm âm mưu với Tô Bốt hại anh."
Bà Liên Hương nhận ngay được bức điện tín trả lời :
"Cô Diễm tốt lắm, không có gì khả nghi cả – Stop – Tô Bốt đáng ghét – Stop – Tịt và Đình ".
________________________________________________________________________
Xem tiếp CHƯƠNG XI, XII
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét